Wednesday, February 20, 2013

... Scent Profile 2: Hardcore ...



   Tối thứ 6. Khi đang ngồi type Hardcore.Tôi nghe Lesley Garrett hát Love Story. Và phảng phất trong phòng là thứ mùi hoa hồng đậm đặc, sâu, quấn quít, và cầu kì. Của Montale. Mang tên Black Aoud. 

   Montale. Cái tên có gợi cho bạn bất kì một khái niệm nào liên quan đến thế giới mùi hương không? 

   Montale, cùng với Comme des Garcons, cùng với Serge Lutens, hay L'artisan Parfumeur, hay Frederic Malle, hay Amouage... là những mùi hương tôi mê mẩn nhất lúc này. Không phải là những cái tên quen thuộc kiểu Gucci hào nhoáng, hay D&G lóng lánh, hoặc Paris Hiltonngây ngây...

   Vậy, những Montale, Serge, Malle, Amouage...lạ lẫm đó là gì? Đó hoàn toàn không phải designer perfume, bởi Montale, Serge...không biết thiết kế vẽ vời quần áo, Montale, Serge chỉ biết tạo ra mùi hương. Thuần chất, không đá đông đá tây mỗi thứ tí tẹo kiếm thêm chút đỉnh lợi nhuận. Montale, Serge, L'artisan Parfumeur... được trân trọng gọi là Niché Parfume. Dòng nước hoa hiếm có khó tìm. Đó là loại nước hoa không phải dễ dàng tìm thấy ở các duty free, cũng không thể có trên mấy trang web nước hoa ở nhà, lại càng khó có thể thấy ở mấy hệ thống chuỗi cửa nước hoa sập xệ nhan nhản ngoài đường. Và những nhà nước hoa làm niché parfum, họ không đặt lợi nhuận lên đầu như những designer perfume kia ( không quảng cáo rầm rộ, không có Beyonces ngúng ngoẩy Diamond lúng liếng ), họ đặt chất lượng lên trên số lượng. Những nhà nước hoa này đặt tiêu chí Sáng Tạo ra những mùi hương, trường tồn cùng thời gian, cứ thế lan tỏa và vẽ lên cho bất kì ai ( vô tình hay may mắn ) ngửi thấy những bức tranh sống động mới lạ, và vô vàn màu sắc, không thể quên... 

   Có ai đó hẳn sẽ cho rằng tôi nói hơi quá, làm gì mà trên dưới 80độ cồn trộn thêm tí tẹo mấy thứ thơm thơm lại có thể đem lại cho người ta cảm xúc thăng hoa thế??? Thế này nhé! Bạn thích xem phim không? Bạn đã xem Rát ta tui i chưa? Dạ vâng đúng, chú chuột đầu bếp ấy. Có cái đoạn chuột đầu bếp dạy anh em nó cách ăn kết hợp pho mát với hoa quả sẽ tạo thành một hương vị mới thăng hoa thế nào. Bạn hiểu ý tôi nói chứ. Nước hoa, cũng giống như ẩm thực. Người ta ăn, ngửi. Nhưng không phải ai cũng biết ăn Ngon, biết cách thưởng thức. Có người ăn mà không thể phân biệt đâu là hủ tiếu, đâu là phở, thì chẳng thể đòi hỏi người ta có thể cảm nhận thứ gì phức tạp hơn. Có một cô bạn kể với tôi về anh bạn của cô, sống ở Hà Nội vài chục năm. Trải qua vài chục cái xuân hạ thu đông ở Hà Nội. Vậy mà...nhẫn tâm đến mức không nhận ra Hà Nội mỗi mùa đều có một mùi hương đặc trưng khiến ta không thể xa rời... Đối với anh này, Hà Nội...chả có mùi gì cả, anh không ngửi thấy, chỉ cho đến khi cô ( ngạc nhiên! ) nói, anh mới ( thành thật hay giả vờ? ) à ừ vậy mà giờ anh mới nhận ra Hà Nội có cái mùi thơm thoang thoảng như thế.
Lạc đề quá! Vậy, niché parfum có gì hơn designer perfume?

   Thứ nhất, Niché rất đắt. Một ví dụ cỏn con. Lọ Amouage có cái tên rất bay bổng Lyric mà bạn nhìn thấy phía dưới có giá không dưới 240 USD cho một lọ xinh xinh 50ml. Nghe quá xa xỉ phù phiếm. Liệu có đáng không? Người ta "nhét" những gì trong đó mà cái giá phải trả cho 50ml cồn cộng chất thơm lại đắt hơn một chai rượu xịn rất nhiều lần?

   Thứ hai, niché rất "chảnh chẹ". Rất khó để mua niché, ngay cả khi bạn có tiền. Tiêu biểu như trường hợp Serge Lutens chia nước hoa của ông ra làm 2 loại. Một loại xuất khẩu. Một loại chỉ có thể mua được ở Pháp, cụ thể hơn là Paris, tại duy nhất một cửa hàng. Đó là những tinh hoa, những sáng tạo giá trị và trường tồn, đặc trưng nhất của Serge. Và muốn mua nó, bạn có thể làm một chuyến du lịch xa hoa và lãng mạn đến kinh đô ánh sáng. Và không gì phù hợp hơn là lúc này, bởi xuân đang tới ở châu Âu, ngập tràn nắng và gió và hoa , đẹp và dễ chịu đến mê mẩn.



   Thứ ba, niché thật lạ. Đó là thứ mùi hương mà, nếu là bạn mê ăn bánh ngọt, bạn sẽ nhận thấy loại mùi hương này giống loại bánh min-phơi, rất nhiều lớp, mịn và mềm, khi cắn thì các lớp hòa quyện lẫn nhau, tạo nên vị thơm và ngon ngầy ngậy vừa ướt vừa khô rất khó tả. Nếu nói cao siêu hơn, thì một mùi hương niché cầu kỳ, "dày", thẩm mỹ, có trầm bổng, như một bản symphony vậy. Tôi vẫn nhớ có lần tôi khoe với một người bạn, về Vetiver Oriental của Serge Lutens tôi may mắn mua được ở Nhật. Bạn ngửi, khen thơm. Chỉ mỗi tính từ Thơm cho một lọ niches thì hoàn toàn sơ sài quá. Tôi rất "tức" và ngồi bóc tách từng lớp mùi của Vetiver Oriental cho bạn nghe. Mùi rễ cây vetiver, khô, ngai ngái, là thứ mùi tự nhiên,thứ mùi rất Earthy. Lúc thì ngọt ngào khi kết hợp cùng note cocoa, khi lại khô ngai ngái và cổ điển khi hòa cùng note tobacco, thoảng qua lại thấy cuốn hút bởi kết hợp với Oud, song lại rất smooth và gentle khi phảng phất mùi hoa Iris quấn quanh vetiver... Khi xa thấy khác, ngửi gần lại thấy khác nữa. Các lớp mùi cứ thế quấn quít bay bổng, hệt như ta đang thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn và tinh tế. Lạ lẫm và cuốn hút, mê hoặc và bị dẫn dụ. Mùi hương, không chỉ thơm, mà còn có tác dụng "xấu xa" hơn. 

   Gieo lại, và gợi nhớ...
   ( to be continue ... )

2 comments:

  1. Lang thang tìm mùi nước hoa tình cờ lạc vào trang của bạn bài viết rất hay và tinh tế

    ReplyDelete
  2. Cảm ơn bạn đã thích thú blog của chQcQ :)

    ReplyDelete