Thursday, May 23, 2013

... Review: ... Terrasse à St. Germain của Jul et Mad, hay còn gọi là sân thượng ở St. Germain ... Khi tình yêu là một cái nắm tay ...



 



... Câu chuyện tình của Jul et Mad giản đơn, tự nhiên, và rất Pháp. Anh gặp cô ở một quán cà phê Paris, nghe nói là một quán cà phê trên sân thượng của con phố St. Germain. Họ có phản ứng hoá học gì đó với nhau. Người ta thường gọi phản ứng hoá học đó là tình yêu. Và kết quả của tình yêu đó, là JeM, các mùi hương kể về các cung bậc tình yêu. Nghe "sến", kiểu Pháp. Ngửi lạ, và say mê ...

   Tôi nhìn thấy JeM ở một cửa hàng nước hoa thân quen nơi tôi hay lui tới mỗi khi bay đến Paris, giản đơn và không hoa lá cành. Cũng chẳng để tâm. Nhưng người bạn nước hoa của tôi ở cửa hàng nói tôi nhất nhất cần thử mùi Sân thượng ở St-Germain, khi biết tôi có một khoái cảm bí mật là các mùi hoa, đặc biệt là mùi hoa trắng. Tôi thử nhiều mùi hoa, hầu hết những mùi hoa đó đều ngửi kì dị trên da tôi. Vì đơn giản, da tôi hợp gỗ, hoặc note gia vị hay đồ ăn. Đến giờ, có lẽ mùi hoa ngửi ngon lành và không bị rực, chỉ có Carnal Flower của Frederic Malle.

   Quay lại với JeM, tôi nể cô, xịt mùi đó ra giấy, cô không chịu, nói tôi cần để mùi hương sống trên da. Xem ra, cô rất kì vọng ở mùi hương này. Tôi miễn cưỡng xịt trên cổ tay tôi, tiện mồm hỏi giá một lọ 50ml JeM. Nghe xong, tôi vã mồ hôi. Chẳng có hơi sức đâu mà hít hà nữa. Cô cười, nói là giờ, hãy cùng bước ra ngoài phố với cô, và chúng tôi bước ra ngoài.

   Tôi dần thảnh thơi, nhận ra một mùi hương kì lạ và vấn vương lan toả. Tôi thốt lên, sao lạ thế, tôi chưa bao giờ thử một mùi floral nào lại sống động như vậy ... Cô nói, đây là một mùi hoa kì lạ và khác biệt. Và hay hơn cả, nó thực sự biến ảo trên da mỗi người. Trên da tôi, khó có thể nói đây là mùi hoa hoàn toàn. Tôi "đọc" thấy vị trắng xuyên suốt của mùi. Trắng thanh và dày dặn, nhưng không tạo cảm giác bức bối. Tôi nhận ra một chút gì đó mịn màng, của musc, giúp "đằm" vị hoa xuống. Tôi nhặt ra được vị chát thơm tho, của hoa sen. Đúng nghĩa hoa sen. Giản đơn nhưng đẹp. Chút gì đó khô khô, tựa như iris... Mùi hương khi mới trên da sáng trắng lấp lánh cho đến khi drydown trắng sáng mịn màng cho đến khi mũi bạn ngửi quen với mùi, bạn sẽ nhận ra sự bình yên gắn bó đến ngọt ngào. Giống như cảm giác của cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng khó buông, khi người ta yêu nhau ... 

   Nói về mùi hoa sen, vốn quá quen thuộc với chúng ta, nhưng với người châu Âu, họ không có khái niệm nhiều về mùi thơm thanh khiết giản đơn của loài hoa này. Việc JeM tóm gọn cái thần của sen vào Grasse à St.Germain, kết hợp cùng note hồng tươi phảng phất, phủ lên đó lớp musc mượt mà. Và kết quả là một mùi hương tự nhiên, chát dịu, mới lạ, và cuốn hút. Tôi đánh giá, đó là một mùi hương hoàn chỉnh và thành công. Trên da tôi, ngửi tinh, thì biết đó là mùi hoa, ngửi qua loa sẽ phán nó như một mùi trà, ngửi điềm tĩnh hơn, cảm giác có thêm chút gỗ. 

   Mùi hương tự nhiên, biến ảo, quấn qúit, cứ thế nhẹ nhàng cuốn hút đưa đẩy. Ngửi gần lại khác, ngửi xa lại khác. Sống động, nhưng chừng mực, không thăng hoa quá đà. Các note đơn lẻ gắn kết nhau, hài hoà, và toả sáng...

   Sân thượng ở St. Germain, cũng giống như là các mùi hương khác của JeM, là pure parfum 50ml. Hình thức lọ và hộp giản đơn thanh thoát, có tặng thêm một ống chiết nho nhỏ dùng cho mục đích du lịch. Không lộng lẫy xa xỉ như By Kilian hay hoành tráng kiểu Amouage, Với JeM, tình yêu có lẽ là sự chân thật và không rườm rà.

   Tóm lại, có gì để chê mùi hương lãng mạn, đẹp, và biến ảo này không? Khỏi nói, chắc bạn cũng đoán được. Tình yêu đúng nghĩa, thường "đắt đỏ".




   Tổng hợp lại:

   Terrasse à St. Germain: 4/5

   Độ bám mùi: 3/5

   Độ toả mùi: 2,5/5

   Sự phát triển của các note: 3,5/5

Saturday, May 18, 2013

... Review: Hoa hồng của Atelier ...


   « She turned the dial until the safe opened, revealing the diamond. She had stolen jewels before, but none compared with this one. She left a single rose and the scent of her perfume in its place for him to find. In a moment she’d be halfway around the world and he would be in pursuit. The chase began again…»




   ... Hay còn gọi là Rose Anonyme, Đoá hồng vô danh ... Trích đoạn trên, là từ Atelier viết về mùi hồng của mình, sặc mùi trinh thám điều tra hình sự rượt đuổi. Nó báo động trước với người ta đây là loại mùi sống động, táo bạo, không ràng buộc, khó lường và có giá trị, có chủ đích. Bạn có thể hiểu SHE ở đây nghe thật nữ tính, nhưng tôi khẳng định với bạn Rose này là loại rose trung tính.




   Về Atelier, nhà Cologne với lý tưởng làm sống lại thời cologne-nước thơm hoài cổ, cái thời mà người ta tưới nước thơm lên người không khác gì tắm. Các mùi cologne thường thơm nhẹ nhàng, biến mất sau một vài tiếng... Cologne của Atelier là các mùi thiên về thiên nhiên. Lẽ ra, trước khi viết về Rose, nằm trong bộ sưu tập mùi mới của Atelier, thì tôi nên viết về bộ series mùi đầu tiên của Atelier, gồm Cam, Trà, Gỗ... như vậy, mọi người sẽ dễ hình dung hơn. Nhưng đôi khi, sự lộn xộn xáo trộn lại khiến người ta thấy hay ho và dễ nhớ. Atelier Cologne, bám trụ cái gốc truyền thống và giản đơn của Cologne, nhưng tăng sự nồng nàn và sức sống của cologne, bằng cách đẩy hàm lượng parfum trong mỗi mùi hương lên cao, khiến các sáng tạo của Atelier sống lâu hơn trên da. Nhẹ nhàng, thành thơi. Nói về Atelier, đôi lúc, tôi nghĩ dùng động từ cảm thấy sẽ chuẩn xác hơn là ngửi thấy...

   Tôi nhớ lần đầu tiên ngửi Atelier, vào tầm lành lạnh ở Paris, mùa thu thì phải. Trong khi tôi say sưa với các mùi dày đặc và cầu kì. Thì ở đó, Atelier nhỏ nhoi man mát, thanh thoát tự nhiên. Tôi ngửi và vô cảm. Loại mùi nhàn nhạt vô vị mang cái mác cologne vốn dĩ chẳng bao giờ sống lâu trên da con người. Tôi ngửi và quên lãng...

   Vì một vài lý do, tôi ngửi lại Atelier. Vào khi xuân về. Cũng lại ở Paris. Khi mà khí trời bớt cô quạnh. Đâu đó thoang thoảng mùi hoa tươi đầu mùa quyện nắng vàng gió thanh. Và tôi nhận ra cái triết lý giản đơn chân thật khi sáng tạo các mùi hương từ Atelier. Tôi đã yêu Atelier.

   Mùi hồng của Atelier, đúng xu hướng hiện thời, có gỗ oud. Bên trong Vô Danh, mùi oud mạnh, ngùời ta ngửi và nhận ra ngay vị oud trong đó. Mùi oud của Vô Danh khô bốc, kết hợp với hồng và một vài note ngọt ngào khác, tạo thành một loại hồng kem kem, không quá hồng, đôi chút gỗ,ngòn ngọt. Tôi không thấy mùi vị giật gân trinh thám trong Vô Danh. Tôi chỉ thấy mùi vị của sự cuốn hút ngọt ngào và chủ động... Đó là drydown của Vô Danh. Mùi hồng ngọt ngào pha gỗ. Khô, ngọt, lại "bụi". Hôm nay nhiệt độ trên con số 32, và tôi thấy vị khô khói bụi của Vô Danh không gây cảm giác choáng váng bức bối buồn nôn. Ngược lại, Vô Danh tạo thành một lớp bụi mỏng dễ chịu, ngửi là lạ, hay, và khó đoán.

   Có thể nhận ra dễ dàng, Vô Danh là mùi hương tinh tế và phức tạp nhất trong bộ sưu tập mùi hương của Atelier. Nó cũng là mùi bốc toả mạnh mẽ nhất mà Atelier từng sáng tạo. Trên da tôi, Vô Danh bốc toả trên mức nhẹ nhàng. 6 tiếng sau, những người xung quanh vẫn ngửi ra được Vô Danh. Họ khen thơm, nhưng không nhận ra, đây là mùi hồng.




   Tổng hợp lại:

   Rose Anonyme của Atelier: 3,5/5

   Độ bám mùi: 3,5/5

   Độ toả mùi: 2,5/5

   Sự phát triển của các note: 2,5/5

Saturday, May 4, 2013

... phố sách ở Hà Nội ...






   Viết tặng V, và những người bạn của tôi ...

   Người ta có thể nói sách ở Sài Gòn, sách ở Seoul, hay sách ở Úc. Nhưng người ta sẽ nói phố sách ở Hà Nội. 

   Một buổi sáng cuối đông, trời mát rười rượi, dư âm của cơn mưa vồn vã đêm trước, tôi đi tập " dưỡng sinh "về. Và ghé qua phố sách. Đó là một thói quen. Không thể bỏ.

   Nhìn bộ dạng tôi, có người hỏi tại sao lại ở cái Hà Nội buồn tẻ, sao không vào Sài Gòn cho sướng. Ở đó, ăn chơi ngất trời. Bar sàn bung bét. Văn minh lịch sự . Phù hợp với cái bộ dạng của "khổ chủ". Tôi cười. Nói là không phù hợp. Thực ra, tôi có thể trả lời, một cách giản dị, nhưng "sến". Câu trả lời sẽ khiến người nghe cảm thấy không " khớp " với vẻ bề ngoài của tôi. Rằng, Sài Gòn tôi không có gia đình, Sài Gòn tôi không có bốn mùa, Sài Gòn tôi không có mùa nào thức nấy, và Sài Gòn không có phố sách.

   Vào một ngày nghỉ, hay một ngày lười biếng, tôi có thói quen nhẩn nha đi bộ, tai nghe một cái gì đó, tìm đến một quán cà phê quanh quẩn gần nhà, nhấm nháp một cuốn sách. Cảm giác thật thanh nhàn. Tôi ngồi một mình. Và không cảm thấy cô đơn. Tôi mặc kệ tạp âm xung quanh. Chỉ có tôi, âm nhạc, và những con chữ.
    Có đôi lúc, hết sách đọc, hoặc hứng lên, mặc dù nhà vẫn còn đầy thứ để đọc, tha vì cà phê, tôi lại tha thẩn đi bộ ra phố sách. Một con phố nhỏ, nằm sát bờ hồ, yên ắng, không quá chen lấn xô bồ. Ở đó, có tôi, nhẩn nha với sách. Cảm giác cầm một cuốn sách mới tinh, hít hà những trang giấy trắng tươi rói mùi mực, tôi thấy thật khoan khoái dễ chịu. Phố sách giờ đông hơn xưa. Tấp nập nườm nượp khách vào mua sách. Bên trong những cửa hàng đôi lúc hơi lộn xộn, là các loại sách xanh đỏ tím vàng diễm tình ứa lệ. Giờ, nhiều người đi phố sách hơn, một phần vì cái đống tình ái lủng bủng mùi mẫn buồn tẻ ấy. Khu vực lúc nào cũng túc trực sẵn các fan hâm mộ, trông rõ rôm rả. Tôi khiếp vía. Tránh xa. Lùi sâu vào phía trong, ảm đạm và xập xệ hơn chút. Và miên man cùng sách. Tôi có thói quen là lạ. Đó là cuốn sách nào hay ( hoặc cuốn phim nào hay, đĩa nhạc nào hay... ), mặc dù đã có ở nhà, mỗi lần đi mua sách, tôi thấy, tôi mua lại. Để đó, dành tặng những người thân thiết. Vậy nên hầu như lúc nào đi phố sách, tôi chẳng bao giờ phải thất vọng về tay không. Ở phố sách, ngoài các nhà sách con con, còn có một bà già bán sách, bày sách ở một góc khiêm tốn sát vách một nhà sách, bán những cuốn sách "hiếm", sách "cấm". Và tôi hay ra thăm bà. Mỗi lần thăm bà, tôi cầm về nhà khi thì Dương Thu Hương khi thì Truyện kể năm 2000 khi thì Thời của Thánh Thần. Sách của bà, đã photo nhìn xiên xẹo, lại còn bán đắt, nhưng bà vẫn có đám fan hâm mộ riêng. Tôi nghĩ, phố sách, giả dụ thiếu cái mẹt sách con con của bà, thì mọi cửa hàng sách đều y chang nhau. Và như thế, hẳn là buồn... Tôi thường đi mua sách một mình. Vì thú thực, giờ, người ta lười đọc sách lắm. Bạn bè tôi, ít người còn giữ thói quen đọc sách. Đọc báo Bóng Đá hay mấy thứ Cảnh sát toàn cầu thôi, chứ sách thì dày và nặng quá. Chả ai ham. Đôi lúc, đang ngồi cà phê tán phét với bạn, nổi hứng lên, tôi kéo bạn đi dạo phố sách cùng mình. Kể cũng vui, tôi có cô bạn thân, không có thói quen đọc sách. Tôi kéo cô đi. Đúng là có duyên với nhau, tôi lựa được bao nhiêu cuốn hay, nhờ đi cùng cô. Trời đầu hè, thơm lựng mùi hoa xoan, thơm chát mùi hoa sấu, chúng tôi chậm rãi rải bước trên con phố nhỏ, ngắm những bóng nắng sống động nhảy nhót qua những tán cây xoan cây sấu, rọi xuống đường. Lần khác, tôi đi cùng V, hạnh phúc của tôi, chúng tôi hình như có giận dỗi linh tinh gì đấy, cũng là vì tính tôi rất độc đoán, tôi đọc gì thì người thân xung quanh tôi nên đọc cái đấy. Tôi biết, có ai đó nghĩ, đó hẳn là một tư duy thói quen xấu. Tôi xin phép được mỉm cười thôi nhé. Đi với V, tôi mua được một vài cuốn tôi cần. Và chúng tôi đi dạo từ phố sách về nhà. Trời sâm sẩm tối. Trời cuối thu thơm khói mùi hoa sữa ngả màu. V giở những cuốn sách xanh đỏ diễm tình ra đọc to cho tôi nghe. Tôi phì cười và mắng là tại sao lại để thứ chữ nghĩa đó lọt vào đầu. Nghe rõ châm biếm và mai mỉa. Nhưng V chả chấp. Cứ thế kẻ đi trước người đi sau, có lúc song hành, và chúng tôi nhấm nháp những con chữ hạnh phúc...

   Tôi đã từng dạo quanh những con ngõ nhỏ ở Paris. Ở đó, mọi cửa hàng sách đều thanh lịch, gọn ghẽ, vấn vương chút hoài cổ. Trong đó, người ta bán sách, bán bưu thiếp, bán bản đồ. Ở đó, đúng nghĩa, thời gian như trôi chậm hẳn lại. Tôi gọi đùa là một ngày có 48 giờ. Ở London, con phố vắng lặng, một vài cửa hàng sách kiệm lời, bạn đi vào một lối đi nhỏ, và sẽ thấy choáng ngợp, bởi lối đi đó dẫn bạn đến một kho sách được bày biện gọn ghẽ, đa thể loại. Giản dị bởi bốn góc tường đều lát gạch thô được sơn trắng, có một cái cầu thang sắt dẫn lên lầu là một khu vực toàn sách là sách. Mải mê trong đó, bạn nhận ra trời đã về chiều lúc nào không hay... Những cửa hàng sách ở Nhật, thường cao vài ba tầng. Tầng một thì sách liên quan đến...game, các tầng khác thì chủ yếu là truyện tranh, rồi tạp chí này nọ, có thêm sách văn học tra cứu. Tiếng Nhật tôi không hiểu, nhưng tôi vẫn hay tạt ra tạt vào. Vì đơn giản là tôi thích văn hoá Nhật, và tôi thích manga.

   Vì đặc thù công việc, tôi được đi nhiều nơi. Mỗi lần đi đâu đó về là tôi lại thở dài, "chê" Hà Nội. Một cách chua chát chua cay. Nói thì nói vậy thôi. Chứ tôi nghiệm ra một điều giản dị, cái gì mới cũng đem lại cảm giác háo hức thích thú. Nhưng cảm giác háo hức thân thuộc, thì chỉ có Hà Nội. Một phần vì nơi đó, có phố sách.