Monday, December 15, 2014

... Những cơn mưa trái mùa ...

   Bài viết ngắn, tặng bản thân và những ai yêu mùa đông, yêu những cơn mưa trái mùa


   Tôi bị nghiện những cơn mưa. Những cơn mưa khiến người ta như thu mình hơn, muốn được một mình, cảm xúc tách bạch, và thấy gần gũi với bản thân hơn. Tôi không yêu những cơn mưa chóng vánh mùa hạ. Tôi yêu những cơn mưa ngày đông rét mướt. Nghe thật trái khoáy. Nhưng tôi yêu những cơn mưa rét mướt như thế.


    Trời lạnh giá. Cái lạnh như biến mọi màu sắc thành đơn độc đen trắng. Hai màu khô khốc nhưng chân thật không giả dối. Lất phất phủ thêm mưa. Hai màu đen trắng giá lạnh vừa mâu thuẫn lại như hòa quyện và lôi cuốn hơn.







   Tôi từng có những cơn mưa giá lạnh không cô đơn. Cảm giác đó thực sự dễ chịu lắm. Tôi không còn một mình. Tôi được sưởi ấm. Tôi không lạnh lẽo. Tôi được an toàn. Những cơn mưa mùa đông không giá lạnh mà nồng đượm yêu thương giờ thành thứ xa xỉ. Giờ, tôi có nhiều mùa đông, có nhiều cơn mưa một mình. Và lạnh.


   Một mình như thế, tôi cần mùi hương để song hành. Âu đó cũng là một cái thú. Mổ xẻ cảm xúc, để cảm thấy "ngấm", rồi thấy mình vẫn tồn tại, vẫn biết phân biệt tách bạch buồn vui.


   Lạnh giá, rét mướt. Thu mình trong một góc nào đó với bài vở sổ sách cùng tách trà nóng, hay lang thang cuốc bộ vô định ngoài đường, tôi thường chọn cho mình một mùi hương Xanh. Khi mưa lạnh và một mình, người ta không còn thấy hảo ngọt. Các mùi ngọt trong thời tiết rét mướt ẩm ướt chỉ khiến bản thân thêm nặng nề ủ ê và "dính". Như vậy bức bối vô cùng. Các mùi ngọt sẽ làm chệch nghiêm trọng cảm xúc của tôi lúc này.






   Những lúc lạnh thật lạnh, chỉ tôi và mưa, tôi thích thú cảm nhận Cologne của Thierry Mugler. Mùi hương dìu dịu yên bình ve vuốt trên da, phủ sắc xanh cây cỏ mơn mởn lên những trắng đen cảnh vật, những vệt táp sắc lạnh của mưa. Cảm giác một mình nhưng không đơn độc, rét mướt nhưng không cùng cực, bởi Cologne là loại hương thơm ngan ngát đượm sức sống và lạc quan. Cologne cho người ta cảm giác mình luôn tồn tại, và không có quyền bi quan. Cologne khiến cảm giác lạnh giá bớt giá lạnh đi nhiều.






   Vô định rồi lạc vào một quán xá ấm áp nào đó, tôi nhớ đến hương thơm Un Jardin sur le Nil của Hermes. Chắc hẳn chúng ta không còn xa lại gì mùi hương tuyệt đẹp của nhà Hermes, được nhiều người yêu mùi hương cô đọng ngắn gọn và dễ thương thành Nil. Người ta quen mặc Nil giữa ngày hè nóng nực để xua tan cái oi bức ngây ngất. Tuy nhiên, đã bao giờ bạn thử Nil giữa cơn mưa rét mướt vô hạn? Ngồi trong một nơi lạ lẫm ngắm mưa, người ta không còn sợ một mình nữa, bởi Nil yên bình đến lạ. Vị xanh chát trầm ấm tỏa sáng trên da bởi những hoa sen, những hoa quả, những gỗ... Nil xua tan giá lạnh, vị xanh tỏa ra mơn man ủ ấm.










   Ngồi mãi cũng chán, tôi tạt ra đường, rồi thấy mình dạt vào một mái hiên khiêm tốn cũ kĩ nào đó, lắng nghe âm thanh giá lạnh rạt rào liên hồi. Những hạt mưa li ti bay lạc rồi vỡ òa khi chạm vào kẻ trú mưa, sực lên hơi lạnh, rồi được mái hiên rong rêu xua tan. Tôi nhận ra mùi hương không tên của Maison Martin Marguela, Untitled. Untitled có vị ngái xanh mơn man dịu nhẹ của hoa lại phảng phất khói, sau phả lên vị bạc hà the the. Loại hương xanh tĩnh lặng nhưng thênh thang. Ở phần hậu của Untitled, tôi nhận ra hương xanh thanh và khô ráo, tựa như mưa dần ngớt, cây cỏ cảnh vật dần bớt ủ ê ướt át.








   Ngớt mưa, cũng là lúc người ta thôi xúc cảm, định vị lại bản thân, và bước những bước không còn vô định. Tôi trở về với thế giới nơi tôi thực sự thuộc về, nơi có những người cần tôi và hiểu tôi. Vẫn lất phất tia giá lạnh lảnh lót chạm lên da thịt, tôi bước qua một ai đó. Phảng phất hương hồng xanh róc rách. Tôi nhận ra hương hoa hồng, nhưng không hồng, mà đượm xanh trên nền màu trắng đen sống động, êm đềm tựa nước chảy qua những lá non ngút ngát những hoa dại nở bừng. Xanh của lá phả lên cảnh vật. Mưa ngớt hẳn. Hương hồng xanh vẫn thoang thoảng. Tôi mỉm cười thảnh thơi khi biết được cũng có một ai đó yêu những cơn mưa giá lạnh, yêu màu xanh êm ru giữa mùa đông khô khan đen trắng. Người ấy thật khéo chọn mùi hương. Nhẹ và trong tựa nước, mùi hương mang tên L'Ombre dans l'Eau của Diptyque.








   Có ai như tôi không? Yêu mùa đông yêu những giá lạnh, yêu những cơn mưa lạnh lẽo nồng nàn những gợi nhớ. Khi đó, người ta sẽ một mình và vô định, kiếm tìm những ký ức tưởng chừng đã quên. Trong cơn mưa, tôi thường lạc lõng đâu đó, mong mỏi tìm lại được những mùi hương xưa cũ quá khứ để song hành...

... Khói của By Kilian ...



   Mùa thu năm nay, By Kilian cho ra bộ sưu tập Addictive State Of Mind gồm ba mùi hương đầu tiên là Light My Fire, Intoxicated và Smoke For The Soul. Dịch nôm na Thì tên bộ sưu tập là Trạng thái nghiện của tinh thần, với các mùi hương Nổi Lửa Tôi Lên, Say Túy Lúy, và Khói Cho Tâm Hồn. Tôi kém tiếng Anh, dịch ngô nghê thế, chỉ mong các bạn có tí cười nụ vui vẻ.







   Thật lòng, tôi yêu thích các sáng tạo của By Kilian, tôi chỉ không chịu được...cái giá và cách đặt tên mùi hương của nhà này. Bỏ qua những cái tên nghe nửa như duyệt binh nửa như nhạc Pop lâu đời, tôi xin phép được gọi tên tiếng Anh nguyên bản của các mùi hương, sau đó sẽ Việt hóa chúng theo cách tôi cảm nhận. Lần này, các bạn mà cười nụ vào cảm xúc của tôi, tôi sẽ giận thật sự, và hút lại thuốc cho xem.


   Addictive State Of Mind, tôi tạm gọi là bộ sưu tập Khói. Khói phê pha gây nghiện tâm hồn. Quả thật là ý tưởng đắt giá và gây được sự tò mò hóng hớt cao. Tôi muốn xem By Kilian làm mới Khói như thế nào. Ba mùi hương, ba loại khói: cần sa, cà phê, và thuốc lá. Không cần suy nghĩ, tôi biết bạn sẽ tò mò loại khói nào trước tiên.


   Cần Sa Smoke for the Soul









   Tôi không nghiện cần sa. Thật lòng! Dưới tác dụng của cả loạt các bộ phim hài nhảm Holywood, cần sa trở thành một loại khói vừa nên tránh xa lại vừa gây hớn. Ở đâu ra loại khói mà khi hít vào, người ta phê pha quên cả trời đất, làm đủ thứ động trời, rồi cười ha há ra với nhau. Ai mà chả thấy kích thích một cách sợ sệt. Tuy nhiên, tính tôi thích tự chủ trong mọi tình huống. Uống rượu không say, mà phải tỉnh để còn đưa lũ say về nhà an toàn. Vậy nên tôi chỉ đứng xa ngắm cần sa, chứ chả dám thử bao giờ.

   Cần sa trong nước hoa tôi từng thử vài mùi, ví dụ như Cannabis Rose và Cannabis Sandal của nhà Fresh. Tên kêu thế! Tôi thử thì thất vọng hoàn toàn. Cần sa đâu chẳng thấy, chỉ thấy nồng nặc hoa hồng, với những gì ngọt ngọt. Một vài mùi cần sa khác tôi thử, nhưng cũng chưa thấy có gì đáng để mình phải nghiện. Cho đến khi tôi thử Cần Sa của By Kilian.


   Tôi từng hờ hững lướt qua Smoke for the Soul, cho đến khi một người bạn sành nước hoa hào hứng kể về mùi hương này, tôi mới tò mò. Lần thử Cần Sa đầu tiên, ở Paris, thất bại hoàn toàn! Đại loại là tôi hít Cần Sa cũng thấy ưng ưng vui vui, nhưng tôi không nghĩ cần sa lại ngửi ra cái vị hoa quả chín lên men quyện khói khói ương ương. Nếu chỉ kiểu rượu hoa quả rồi thêm tí khói vào thì có gì đáng để nghiện!


   Lần thử thứ hai, ở Hà Nội, tôi bớt háo hức, điềm tĩnh xịt hai hơi Cần Sa vào hai bên bắp tay rồi cắp laptop đến quán cà phê quen viết bài. Tôi vào quán, bước qua vài bàn đông vui sẵn mấy bạn trưởng thành đang phì phéo khói thuốc bàn luận bài vở gì đó, có mấy người quay ra nhìn tôi. Cái nhìn vừa là lạ lại vừa...đồng cảm. Tôi ngài ngại, song cũng khoái trá, hít sâu thêm chút mùi Cần Sa trên da thịt. Ngái xanh . Khá "thảo dược". Khá là "cỏ". Không chạy đâu cho thoát, mùi hương ngập ngừng xanh um phả ra không khí. Hương thơm bốc lên như khói. Vừa lạ vừa dị. Nhưng hút mũi không ngờ. Tôi từng bị ấn tượng, trong các bộ phim Holywood, những kẻ nghiện cần lúc nào cũng lờ đờ dở mê dở tỉnh, cứ hềnh hệch không phải lối. Tuy nhiên, Cần Sa tôi thử không khiến tôi u mê kiểu ấy. Mùi hương phủ lên da lớp khói xanh nhẹ bẫng, tạo cảm giác lạ lắm. Không oặt oẹo ủ ê như kẻ nghiện, cũng không đậm đặc u mê khói quá đà. Cần Sa thực sự có lẽ là đây, loại khói dành cho cả hai giới, khiến người ta tinh nhạy hơn để mạnh mẽ yêu đời, bởi cuộc sống này như một bữa tiệc khói vô tận, xanh mướt sức sống.


   Khói cà phê Intoxicated








   Cà phê, chúng ta có nhiều rồi. Tuy nhiên, hẳn bạn còn nhớ, tôi từng nói rằng tôi chưa thực sự tìm được một mùi hương cà phê lý tưởng gần với suy nghĩ của mình nhất. Liệu Intoxicated ra đời có làm những người yêu hương cà phê hoan hỉ?


   Intoxicated đắng, đậm đường, chất lượng, nồng đượm. Nhưng...không hay. Ngửi tốt, nhưng không hay. Nói cách khác, loại cafe này khi mới uống khiến tôi nhớ ngay đến huyền thoại Amen của Thierry Mugler, sau vài ngậm lại khiến tôi mường tượng đến Amen Pure Coffee cũng của Thierry Mugler. Tất nhiên, với cái giá khá đắt đỏ, kèm theo thông điệp "mùi hương được hoàn thiện từ những nguyên liệu tinh túy nhất", Intoxicated ngửi bớt nhức mũi, bớt mạnh bạo so với Amen. Hay nói cách khác, đây là bản Amen được làm tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, nếu chọn, tôi sẽ chọn Amen chứ không chọn Intoxicated. Bởi Amen ra đời trước, là một sáng tạo tuyệt hảo, tràn đầy dũng khí. Intoxicated ngửi đậm, dày hương cà phê, nhưng không đắng, lại cay cay bởi gia vị. Độ bốc tỏa của Intoxicated không tệ, nếu không muốn nói là khá mạnh. Intoxicated có thuốc lá, tuy nhiên rất nhẹ, quyện với gia vị quế, rồi bị cà phê đặc đường đè lên, ngửi đặc và chắc như một loại gỗ ngọt. Mùi hương nghiêng về giới tính nam. Chắc chắn, ngửi rất cuốn hút. Nhưng, như tôi đã nói, tôi vẫn chọn Amen. Nếu thừa tiền, hoặc ai tặng Intoxicated, tôi hoàn toàn mãn nguyện.


Thuốc lá vàng Light My Fire









   Light My Fire, em là ai, từ đâu đến? Tưởng như đã gặp em đâu đó rồi, nhưng em lạ lẫm. Đẹp. Và không ngại ngùng. Dụi đầu vào tôi, tóc em vàng óng, những lọn tóc cọ lên mũi tôi, vừa mượt mà lại vừa mạnh bạo. Tôi yêu những lọn tóc của em. Lâu rất lâu rồi không ai chuộng kiểu tóc retro ấy. Những lọn tóc uốn lượn từng lớp khi thì bay bổng, khi thì e ấp. Tóc em tựa chiếc lá vàng được hong khô. Đó là Light My Fire, một phụ nữ trưởng thành, có gu thời trang chuẩn mực, mang hơi hướng hoài cổ. Em đẹp lạ, và chủ động. Light My Fire có thuốc lá, có mật ong, có hoắc hương...cùng nhiều note khác hòa quyện một cách tuyệt đẹp và mịn mượt. Tôi để Light My Fire đè lên da thịt, mùi hương thuốc lá vàng rộ cuồng nhiệt bốc tỏa. Nhiều người khen mùi hương, nói là ngửi "lôi cuốn", "hấp dẫn", "lạ", "cuốn hút" chứ không chỉ khen là "thơm". Tôi nghe rồi cố hiểu tại sao Light My Fire lôi cuốn khi ở bên tôi. Sau vài lần ăn nằm với Light My Fire, tôi vẫn chưa thực sự thấy yêu cô. Thích thú những lọn tóc vàng, nhưng tôi không cần cô. Cô đẹp, và sẽ đẹp hơn nếu song hành cùng một phụ nữ nào đó, chứ không phải với tôi.


   Tóm lại, trong bộ ba mới ra của By Kilian, Light My Fire là mùi hương có cá tính hơn cả. Tuy nhiên, tôi còn trẻ lắm, vậy nên tôi yêu Cần Sa Smoke For The Soul. Lần này, By Kilian không nhung lụa hóa hộp được nước hoa, mà giản đơn và gu hơn. Mỗi sáng tạo được đặt trong một chiếc hộp kim loại tuyệt đẹp, cách điệu từ hình dáng hộp đựng thuốc lá ngày trước.

... Mùi của phù phiếm ...



   Lâu lắm rồi, hồi tôi "còn trẻ", tập tọe chơi nước hoa, tầm 14 năm trước, khi ấy nước hoa hiếm lắm, lại còn đắt. Tôi với cô bạn thân cứ ngửi rồi... thèm rồi xuýt xoa: " Đúng là phù phiếm!" Thời đó, internet chậm như rùa, người ta vẫn còn chuộng Hotmail và Yahoo! Mail, chưa có khái niệm google, thành ra nước hoa lại càng bí hiểm, mức độ phù phiếm lại càng cao. Ôi cái thời xưa ấy...

   Hôm rồi, sinh nhật Q., chúng tôi có lượn lờ quanh Hà Nội để mua một cái máy nghe nhạc siêu đắt làm quà chủ nhân muốn tự tặng bản thân. Có thể với nhiều người một cái máy nghe nhạc tầm 5-6 triệu là "thường thôi", nhưng với tôi, thế là xa xỉ, đủ để tôi toát mồ hôi. Nhìn Q. sung sướng hồ hởi "đổ" Steve Aoki rồi Hardwell vào máy, tôi cũng muốn... "đú" theo. Tôi có thói quen hay hít hà. Cầm cái máy nghe nhạc giá cao, tôi hít sâu một cái, và kết luận: " Mùi của phù phiếm!" Q., biết tính tôi, chê nghe chả khác gì khen, mà khen thì có khi lại là móc mỉa, lấy làm khoái trá, gợi ý tôi viết một bài về Phù phiếm trong mùi hương.







   Chủ đề hay.


   Và chúng ta bắt đầu.

   Tôi từng có suy nghĩ nước hoa là một cái gì đó xa vời, đắt đỏ. Đúng nghĩa phù phiếm. Hồi đó tôi còn đi học, lương viết báo chỉ đủ ngồi cà phê và mua tí quần tí áo cho nổi, chứ khó có thể vô tư mua nước hoa. Đã từng có lúc, tôi nghĩ nước hoa đúng nghĩa vô hình. Có cũng được không có cũng chả ai nhận ra. Mua một thứ có cũng như không, chẳng phài phù phiếm thì là gì?

   Sau, tôi sắm cho mình một mùi hương, rồi vài ba mùi hương. Dần nhận ra đâu là tính cách ẩn của mình được mùi hương phát hiện, biết thích thú khi ai đó khen mùi hương hợp với tính cách của bản thân, tôi bớt coi nhẹ mùi hương, và không còn coi mùi hương là phù phiếm. Tôi dần định nghĩa lại mùi hương. Giờ, mùi hương quan trọng không kém gì việc tôi đánh răng tắm rửa mỗi ngày. Mùi hương còn mang tâm trạng, mang cảm xúc, mang gợi nhớ. Vì với nhiều người mùi hương quan trọng vậy, "người ta" bắt đầu thấy mùi hương bị làm giá, bằng cách này hay cách khác. Và chúng ta có một nhánh mùi hương mới, mang tên của bài viết lần này.


​( Bạn có nghĩ đây là một lọ nước hoa? )






   Tôi thích hình thức. Thật lòng, có ai không thích hình thức? Đẹp ai chả thích ngắm ai chả thèm nhin! Tính cách một người dù hay ho tốt đẹp cách mấy mà bị khoác lên minh một hình thức tẻ nhạt, một phong cách ăn mặc có vấn đề, hẳn là sẽ để vuột mất vô vàn cơ hội tốt trong cuộc sống này. Tuy nhiên, tôi thích hình thức vừa phải. Rắc rối thế cơ chứ! Tức là tôi dị ứng với những người ngoại hình chải chuốt sáng láng đẹp đẽ bắt mắt nhưng tính cách lại nhờ nhợ vô hồn. Tóm lại, tôi khá khó chiều. Tuýp người gây thiện cảm với tôi không cần quá cầu kì ăn mặc, nhưng cần phải một cá tính một đam mê rõ ràng. Và từ con người, có thể suy ra mùi hương.

   Mua một mùi hương, tôi không quan trọng rẻ hay đắt, miễn là phù hợp với khả năng tài chính và mức độ yêu thích của bản thân. Nhiều khi, một lọ nước hoa giá vài ba trăm nghìn bị tôi coi là đắt đỏ phù phiếm, bởi nó vô vị tẻ nhạt và không hợp với người chủ. Ngược lại, mua một mùi hương giá vài triệu đồng lại là may mắn, bởi tôi chọn được cho mình, trong một bể hàng nghìn các mùi hương đủ loại, một mùi hương tâm đắc. Tuy nhiên ( lại tuy nhiên! ), có một dạng mùi hương luôn khiến tôi chần chừ, thậm chí là lãnh cảm, bởi vì nó...phù phiếm.




​( By Kilian quá đẹp, với họa tiết bên sườn hộp và lọ nước hoa nhìn hao hao... trống đồng Đông Sơn của Việt Nam )



   Lấy ví dụ nhà nước hoa By Kilian. Tôi rất thích nhà nước hoa này, bởi thực sự By Kilian có rất nhiều sáng tạo đẹp và lôi cuốn. Vậy mà chẳng hiểu sao, đến giờ tôi vẫn chưa có một lọ By Kilian nào cả. Các sáng tạo của By Kilian rất "hoành tráng", lọ nước hoa 50ml vuông vức được hoàn thành tỉ mẩn, đặt trong một chiếc hộp được lót nhung lụa, hộp có khóa hẳn hoi. Chiếc hộp bóng bảy to ụ cất giấu lọ nước hoa xa xỉ bé tí. Nom rõ sang chảnh! Rẻ nhất cho một sáng tạo của By Kilian cũng có giá trên 5 triệu Việt Nam Đồng. By Kilian biết cách đa dạng hình thức các sáng tạo của mình. Khi thì cái hộp bóng bảy nhung lụa, khi thì cái cái xắc cầm tay óng ánh. Nhìn long lanh hút mắt lắm! Rất nhiều lần tôi muốn liều để mua một mùi hương đẹp cả phần nước lẫn phần vỏ. Tuy nhiên, cuối cùng, tôi đã ngậm ngùi nhét lại tiền vào ví. Đó là khi tôi phát hiện ra By Kilian bán thêm một bản nước hoa giản dị bên cạnh bản nước hoa được nhung lụa hóa phù phiếm. Bản giản dị này chỉ là một chiếc lọ thủy tinh có in tên tuổi nhà nước hoa cùng mùi hương. Bạn vặn lọ nước hoa ấy ra, rồi đồ vào cái lọ con con kèm theo, đậy nắp hai lọ vào, rồi bạn dùng lọ con con để xịt nước hoa. Bản không nhung lụa giá rẻ hơn một nửa so với bản nhung lụa. Tôi ngớ người, xen lẫn bối rối. Nếu mua bản nhung lụa, thì đồng nghĩa với việc tôi trọng hình thức hơn nội dung, mua lọ nước hoa để ngắm để khoe nhiều hơn để "mặc" thì quả là hời hợt. Nếu mua bản giản dị thì hóa ra tôi không trọng hình thức, mà như vậy thì không phải là tôi rồi. Tôi ước, giá mà By Kilian bớt "bung lụa" phần hình thức thì tốt. Khi ấy mùi hương sẽ có một ngoại hình vừa vặn hơn dễ gần hơn. Giờ, tôi thấy By Kilian là phù phiếm.




( Đâu cần một dòng quảng cáo phô trương đến vậy cho một lọ nước hoa? )



   Thấy tôi có vẻ thích nước hoa, một vài người hỏi tôi có lọ nào của Clive Christian không, tôi hỏi là tại sao lại hỏi thế, thì người ta trả lời là vì đó là hiệu nước hoa hoàng gia là hàng đắt đỏ là loại nước hoa đắt giá nhất thế giới. Quả là thành công khi tạo dựng được một ấn tượng cao sang vậy trong lòng dân chúng. Vậy mà Clive Christian làm được điều đó! Tôi thỏ thẻ tiếp với người hỏi là vậy Creed có tính không, Creed cũng là nước hoa hoàng gia, nghe nói Napoleon Bonaparte nghiện nước hoa nhà này lắm. Tôi đặt ra câu hỏi cách đây tầm 2 tháng, đến giờ vẫn chưa có câu trả lời. Quay lại với nhà nước hoa hoàng gia cao sang đắt đỏ Clive Christian, thú thực, tôi ... lãnh cảm. Dửng dưng. Tôi chưa bao giờ có ý định hay hứng thú thử bất kì mùi hương nào của nhà này. Với nhiều người, có thể họ thấy hợp với lối PR hoàng gia kiểu Clive Christian, dùng nước thơm của hoàng gia để thấy mình hoàng gia. Tôi thì thấy...phù phiếm vô bổ. Mỗi lần tò mò định cầm vào Clive Christian, tôi lại thả lỏng tay. Nhà nước hoa này mặc định trong đầu tôi mùi của hoàng gia của nữ hoàng Elizabeth. Tôi thì không thế! Thề! Tôi không ghét nữ hoàng. Tôi chỉ không muốn bị ngửi giống quý tộc hoàng gia giống hoàng tử giống nữ hoàng thôi.





( Tôi không chắc liệu thực sự Nữ hoàng Anh có dùng và yêu thích mùi hương của Clive Christian hay không? )



   Với tôi, phù phiếm là khi hình thức "đắt" hơn nội dung, hoặc khi quảng cáo lăng xê tạo dựng hình tượng quá nổi. Công nhận! Phù phiếm nhất có lẽ là cái quảng cáo. Đặc biệt là quảng cáo nước hoa. Tôi từng có bài viết mang tên Những loại nước hoa "tụt quần", bạn có thể đọc lại cho vui. Người ta nói quá lên về những mùi hương vô thưởng vô phạt, sử dụng chiêu thức bản năng nhất để phù phiếm nhau: Sex. Nhà sản xuất phù phiếm người tiêu dùng. Và người tiêu dùng phù phiếm bản thân. Chúng ta xuất xưởng và tiêu thụ vô vàn những mùi hương vô hồn và gọi đó là đỉnh cao của nam tính của gợi tình của những linh ta linh tinh. Thật bi hài cho cái phù phiếm kiểu này.





​( Liệu Roberto Cavalli có thực sự làm ra mùi hương hấp dẫn kích thích như trong tấm hình quảng cáo? )



   Quay lại với By Kilian ở phần đầu bài, một cô bạn hỏi tôi là giờ có gì đắt hơn By Kilian không, tôi hỏi để làm gì, cô nói ai cũng dùng By Kilian, nhàm chán lắm rồi, cô cần cái gì đắt hơn và...độc hơn. Tôi chán chả buồn trả lời. Mùi hương cô cần đơn giản quá! Hóa ra ngửi đắt và không đụng hàng là chuẩn. Tôi tưởng tượng cô, như một công chúa nhỏ, xung quanh giường bày biện cơ man nào là những hộp Kilian nhung lụa bị cô làm cho mất hết cả mùi vị. Tự nhiên thấy rùng cả mình.

... Gỗ của Mannup ...



   Trong khi bản thân chúng ta sa đà vào rượu, vào thuốc, vào đồ ngọt, thì tôi luôn nhận được nhiều gợi ý về Gỗ cho nam giới. Thực ra, chúng ta luôn đề cập đến Gỗ trong nhiều bài viết trong Scent, chẳng qua là chúng ta chưa một bài viết thực sự tôn vinh Gỗ thôi. Tôi nghĩ, giờ là lúc lý tưởng để chúng ta nói về Gỗ. Gỗ của Mannup.


   Cá nhân tôi thích Gỗ. Nước hoa ở nhà cơ man nào là mùi gỗ. Đàn bà có hoa thì đàn ông là gỗ. Hoa đa dạng thế nào thì gỗ đa dạng thế ấy. Tôi ngồi cà phê, nghe jazz xưa cũ, ngắmvà mường tượng xem nên viết về Gỗ thế nào cho phải, để bạn đọc không thấy liên miên. Tôi quyết định gọi các mùi hương gỗ là Gỗ, chứ không tỉ mẩn phân chia gỗ tùng gỗ đàn hương gỗ trầm... Lối phân chia kĩ lưỡng vậy khiến bài viết trở nên giáo điều và khô khan quá. Đó không phải tính cách của người viết.


   Có nhiều cách lý giải tại sao gỗ lại đặc biệt hợp với nam giới, ví dụ như gỗ cứng cáp, gỗ vững chãi. Đó là tính cách của một quý ông thực thụ. Cá nhân tôi còn nhận ra một điều về Gỗ, đó là Gỗ hào hoa và hòa mình. Trong mọi cuộc vui, nếu chịu nghiêng mình, Gỗ sẽ hết mình: đào hoa có, khiêu khích có, hoang dã có, quyến rũ có, độc đáo có, và cả thậm chí "hư hỏng"... Tuy nhiên, trong bất kì cuộc vui nào, nghiêm túc hay đùa cợt, người ta vẫn luôn nhận ra đó một điều rằng Gỗ luôn là Gỗ, không mất đi bản sắc cứng cỏi rất riêng của mình. Đó là điều hiếm thấy, và đáng trân trọng.








   Ấn tượng về tôi về Gỗ đến từ kí ức xưa cũ hoài cổ. Ngày ta còn bé, hẳn bạn và tôi từng ngửi mùi gỗ đó, từ ông chúng ta, từ bố chúng ta. Và giờ, khi chúng ta trưởng thành, chúng ta sẽ cần hương Gỗ ấy, Italian Cypress, của Tom Ford. Italien Cypress nằm trong bộ mùi hương Private Blend chỉnh chu. Mỗi mùi hương trong bộ Private Blend ngửi đều êm mũi, toát lên sự hoàn thiện, và sang trọng. Tôi gọi Italian Cypress là một mùi hương đẹp, chứ không là một sáng tạo đẹp. Bởi như đã nói, bạn có thể ngửi Italian từ những năm tháng ấu thơ. Đó là loại mùi của những ngày tháng cũ, mùi của những quý ông đích thực. Nam tính, sừng sỏ, dạn dày, và cũng ấm áp. Italian Cypress là Gỗ gợi nhớ hồi ức tốt đẹp ấy. Mùi của những năm 70, 80 của thế kỉ trước, điển hình là Brut, là Polo Green, là Armani cùng vô vàn các mùi hương có phong cách rêu sồi xanh the mát... Classic with a twist. Bởi Italian Cypress cứng, nhưng không bị rơi vào trạng thái già như những mùi hương hưng thịnh một thời kể trên. Cũng đúng thôi, với cái giá đắt gấp 10lần những Polo hay Armani cổ kính, quý ông Italian Cypress nuột nà, không quá rêu ngái, không quá the mát thảo mộc gợi mùi bọt cạo râu. Mọi thứ êm đềm, hòa quyện, và "chải chuốt". Tạo nên hình ảnh một người đàn ông vững chãi, có gu, "đỏm dáng" một cách tinh tế chừng mực, và sang trọng. Hương gỗ ấm và êm đềm, lại phảng phất ngọt rất nhẹ khiến mùi hương - người đàn ông không rơi vào trạng thái căng thẳng gồng mình, mà trở nên ấm áp đáng tin cậy. Lôi cuốn theo lối ấy, vừa an toàn, lại vừa "nguy hiểm". Italian Cypress xứng là điển hình một mùi hương Gỗ trưởng thành chuẩn mực nhưng không xưa cũ.







   Có người cho rằng một người đàn ông trưởng thành sẽ dần kiềm mình và thận trọng, anh ta sẽ thôi dần và dừng hẳn những cuộc phiêu lưu. Tôi không nghĩ thế. Hay ít nhất, tôi không thế. Mỗi thời kì, một người đàn ông sẽ chọn cách khám phá riêng, phù hợp với bản thân. Khi trưởng thành vững vàng, người ta càng có nhiều cơ hội và khả năng cho những cuộc phiêu lưu. Phiêu lưu ở đây, xin bạn đừng hiểu hạn hẹp là phiêu lưu...tình ái. Bởi cuộc sống rộng lớn này không chỉ có mỗi màu hồng yêu đương. Tôi muốn nói đến những chuyến đi đúng nghĩa. Có những mùi hương gỗ gợi cảm giác phiêu lưu, vừa sức một người đàn ông trưởng thành. Tôi muốn nói đến sáng tạo đẹp lạ lẫm mang tên Timbuktu của L'Artisan Parfumeur. Một cái tên mùi hương ngắn gọn vừa vặn, nhưng khó hiểu sẽ khiến người ta nảy sinh tâm lý e dè không muốn động đến. Vậy nên chúng ta sẽ bắt đầu từ cái tên Timbuktu. Mùi hương nằm trong bộ Travel Collection của L'Artian Parfumeur, lấy cảm hứng từ những chuyến đi đến các vùng đất xa lạ. Timbuktu, một thành phố cổ ở châu Phi, nơi còn lưu giữ nhiều điều lạ kì, trong đó có một loại nước hoa truyền thống, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, mục đích dùng hương thơm để quyến rũ rồi giữ rịt lấy đối phương. Hay nói cách khác, mùi hương vừa quyến rũ lại vừa xua đuổi những quyến rũ "nguy hại". Đó là những gì nhà L'Artisan Parfumeur thổ lộ về Timbuktu. Đầy ma mị, bí hiểm, huyền bí. Tôi thấy...cũng có phần đúng. Tuy nhiên, với Timbuktu, tôi không chỉ thấy sự lôi cuốn kì lạ, mà còn cảm nhận một vẻ đẹp dị kì hiếm hoi. Trên da, Timbuktu có độ nóng, khô, tựa như khí hậu về chiều, phảng phất vị xanh quả chín và cỏ ngái. Mênh mang, yên bình. Tuy nhiên, rất nhanh, bóng tối đổ xuống. Timbuktu không còn có vị nắng vàng rang và xanh ngăn ngắt, mà trở nên thím thẫm lại. Mùi hương vẫn giữ phong thái mênh mang yên bình ngay cả khi bóng tối dần buông bao phủ. Khói từ đâu tỏa ra, phủ lên cảnh vật, phủ lên cỏ cây, khiến mọi mùi vị đều được phủ lớp khói lạ thơm ngây ngất. Timbuktu là loại hương gỗ hoang dã, toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ hoang sơ, hoàn toàn không kì quái gây hại, mà chỉ thấy lạ lẫm xong lại gắn bó.







   Một người đàn ông trưởng thành liệu có gì đó giống một phụ nữ chín muồi? Tôi nghĩ trưởng thành không có nghĩa là già cỗi, hay nói cách khác, đàn ông trưởng thành tựa gỗ nở hoa. Có một mùi hương đem lại cho tôi cảm giác ấy, mang tên Oud, đến từ Maison Francis Kurdjian. Đọc đến đây, tôi nghe thấy có ai đó thở dài ngao ngán:" Lại Oud..." Cũng đúng thôi, Ở thời buổi nhà nhà làm Oud, coi Oud là một chuẩn mực sang trọng rồi hiếm hoi, thành ra tôi thấy...ngấy Oud. Oud của Maison Francis Kurdjian, thật may mắn, không giống những mùi Oud chúng ta từng biết. Từ cách đặt tên giản đơn không hoa lá cành cho mùi hương, tôi hiểu nhà nước hoa đã rất tinh tế, thậm chí "kiêu ngạo" khi sáng tạo ra Oud. Mùi hương chỉnh chu lịch lãm và nam tính cứng cỏi phủ lên da, người ta nhận ngay ra vị gỗ thuần nhất quyện gia vị như hạt tiêu. Khô và cay dịu. Oud tinh tươm, ngửi qua thấy giản đơn, nhưng nếu hít nhẹ đi chút, người ta dễ dàng thấy có lớp nghệ tây êm ái lót dưới combo gỗ+gia vị một cách tinh tế nhịp nhàng. Và tôi đặc biệt thích cách xử lý mùi của Maison Francis Kurdjian. Nhà nào cũng vậy, làm oud là thường kèm theo nghệ tây. Hỗn hợp này ngửi ngầy ngậy êm êm khoi khói. Francis không bị thế. Hương Oud tinh tươm như buổi sáng một ngày lạnh giời, dần sáng trên da khi gia vị bớt khô, mà trở nên ấm áp, gỗ bớt lạnh lùng, mà như đang trải lòng, trở nên thơm một cách rạng rỡ. Oud giàu gỗ và gia vị mạnh mẽ lôi cuốn lúc đầu xuống mùi chuyển thành hương gỗ ướp hoa đẹp và quyến rũ...Tôi không coi Oud của Francis là mùi hương oud kiểu trào lưu, mà là mùi hương Gỗ rất đẹp và khó quên. Tôi xịt Oud, nhiều người khen mùi hương thơm, và hỏi tôi có phải mùi...Hermes không. Tôi hiểu câu hỏi ấy, và cảm thấy rất thích thú. Người ta quan niệm, cứ thơm và sang trọng, thì hẳn phải là Hermes.






   Trưởng thành là khi người ta hiểu được giá trị của Một Mình. Tôi lướt facebook, hay phì cười bởi những dòng status ngô nghê cảm xúc của nhiều người trẻ, đại loại là cứ một mình là...buồn, một mình là tự kỉ, một mình là thụ động là trống không là không làm ăn được gì. Đại loại thế! Đi đâu cũng thấy các bạn tự kỉ các bạn buồn. Buồn tự kỉ kiểu gì mà vẫn ý thức được chụp cái selfie bằng phần mềm giả tạo 360 cho nó lung linh cho đúng kiểu buồn. Kể ra cũng đáng yêu! Từ lâu rồi tôi không có cảm giác sợ một mình, hay có cảm giác tự kỉ. Một mình là khi tôi muốn nhấm nháp cảm xúc buồn vui của riêng mình mà không sợ bị ai quấy rầy. nghe loại nhạc tôi thích một cách thảnh thơi, xem bộ phim đen trắng cũ kĩ lỗi thời, và sướng nhất là viết bài chia sẻ cảm xúc cùng những người yêu mùi hương. Một mình, tôi thường mặc một mùi không quen thuộc, và cảm nhận về nó, rồi viết ra. Tôi đang viết về Gỗ của Hermes, mang tên Santal Massoia, thuộc bộ sưu tập Hermessence. Mỗi mùi hương trong bộ Hermessence là một note chủ đạo, được ví như một bài thơ lãng mạn xúc tích. Hermessence ngửi giản đơn, chân thật, gần gũi, tạo cảm giác thư thái, và yêu cuộc sống xung quanh. Santal Massoia thuần gỗ, tinh tươm, yên ắng, nhưng vững chãi, gợi cảm xúc êm đềm. Vừa chạm lên da, Santal Massoia khiến cho người ta cảm giác yêu đời lạ. Gọi là gỗ, nhưng lại có vị kem ngon lành. Tôi thường ngồi một mình, kê máy tính lên chiếc bàn gỗ, trên bàn có tách trà nóng, cùng một vài loại đồ mứt quả khô để nhấm nháp. Santal Massoia chính là mùi của chiếc bàn tôi viết lách. Thơm lựng gỗ thanh thoát sộc lên nhẹ nhàng, ngầy ngậy ngọt vị sữa vị quả, Mùi hương không ủ ê, mà như ủ ấm người dùng, thơm nhẹ nhàng tựa một chiếc áo len mỏng thơm lựng mùi gỗ tươi rói. Một mình mà khoái trá yêu đời vậy, làm sao có thể buồn được?


   Tôi sẽ còn viết tiếp về Gỗ của Mannup, ở nhiều khía cạnh khác. Giờ, tôi không độc thoại nữa, mà dành thời gian để nghe những câu chuyện về Gỗ của Bạn.

Tuesday, October 7, 2014

... Đàn ông hảo ngọt của năm 2014 - đồ ngọt kiểu 18+ ...



   Tôi ngồi cà phê, viết bài, và trò chuyện cùng những người bạn chăm đọc Scent. Tôi đang làm một series về Thú Dữ trong mùi hương, mở màn là bài viết về Thú Dữ của Dior tuần rồi thì nhận được gợi ý là đàn ông hảo ngọt, muôn đời hảo ngọt, năm nay thậm chí còn hảo ngọt hơn năm trước. Bạn tôi khích lệ tôi viết một bài Hảo Ngọt 2014. Bạn tôi cho rằng đồ ngọt khó bỏ, càng ăn càng thấy nó không chỉ ngọt, mà còn đậm đà, có khi còn gây nghiện. Tôi quyết định tạm gác series Thú Dữ cho những ngày tháng tới. Giờ, tôi lại tiếp tục đồ ngọt. Nói rồi mà, đàn ông hảo ngọt.


   Hảo ngọt của 2014 sẽ khác 2013. Hay nói cách khác, Hảo Ngọt lần này không chỉ âm ỉ ngọt kiểu kẹo bánh, các mùi hương tôi lựa chọn để "khoe" bạn đọc sẽ "nguy hiểm" hơn, trưởng thành hơn, và đa dạng. Chúng ta từng biết dòng mùi gourmand gợi nhớ đến các mùi kẹo bánh. Tuy nhiên, không chỉ những chocola hay va ni truyền thống thì mới ngọt. Các nhà nước hoa còn khéo léo vận dụng nhiều loại gia vị hay là gỗ để sáng tạo và đa dạng dòng nước hoa Gourmand. Gourmand giờ không chỉ ngửi ngọt theo kiểu kẹo bánh.


   Quán cà phê đông đúc, như thường lệ, tôi nghe nhạc của Studio Ghibli, và viết bài. Tất nhiên, tôi không quên mặc một mùi hương nào đó để lấy cảm hứng. Mùi hương này, tôi cũng gọi là Thú Dữ. Tuy nhiên, trái với Thú Dữ của Dior vốn không ngọt ngào chút nào, Thú Dữ khác tôi muốn kể bạn nghe là một mùi hương ngon một cách không phải mang tên Musc Ravageur của Frederic Malle.





   Musc Ravageur ra đời cách đây 14năm, và là sáng tạo mùi hương nổi bật từ nhà nước hoa Frederic Malle chỉnh chu. Thử tưởng tượng, mùi hương giống như một hũ mật ong, còn người mặc là...chú gấu Pooh, hảo ngọt, và ôm khư khư hũ mật. Mút mát một cách đầy hưởng thụ. Thực tế Musc Ravageur không có mật ong, nhưng lại khiến tôi liên tưởng đến sức hấp dẫn của mật ong, bởi vị quế và va ni hòa quyện đến đậm đặc và nồng nàn. Mùi hương dày đến mức cảm giác như khi ta vừa hít vào, Musc Ravageur "dính" luôn lên mũi chúng ta vậy. Tuy nhiên, quấn quít bên vị ngọt dính ngào ngạt, người ta phát hiện ra một vị hoa lạ, thanh thoát, man mát, tựa như một viên đá nhỏ thả vào giữ hũ mật ngọt, khiến vị ngọt trở nên dịu đi hẳn. Đang mơn man vị ngọt dễ chịu tự cái ôm siết ấm áp, người mặc Musc Ravageur bỗng giật mình khi nhận ra cái ôm siết bỗng như có sự...cọ sát da thịt đầy chủ ý. Xạ hương trong Musc Ravageur bắt đầu lộ diện, khiến mùi hương trở nên...không đàng hoàng một cách đầy xúc cảm. Xạ hương nhẹ và "thú tính", lẩn khuất trong vị ngọt ngào của mùi hương, nhưng xuyên suốt, khiến Musc Ravageur vừa quen thuộc gần gũi, lại vừa suồng sã lôi cuốn. Tôi gọi đây là loại đồ ngọt dính, nhớp nhúa, nhưng không thể chối từ.






   Hảo Ngọt 2013 chúng ta từng nhắc tới Jeaux de Peau của Serge Lutens, mùi của bếp núc bánh ngọt. Lần này, cũng lại nhắc đến tiếp Serge Lutens, với Santal Majuscule. Mùi hương chủ điểm là gỗ đàn hương, ra đời sau Jeaux de Peau 1 năm, năm 2012. Có người ngửi qua loa Santal Majuscule rồi kết luận mùi hương như một bản nâng cấp của Jeaux de Peau. Tôi thấy cũng có lý, bởi 2 mùi hương này đều có chung một note gỗ dễ nhận diện là đàn hương. Tuy nhiên, nếu Jeaux de Peau gợi cảm giác bếp núc bánh mì bơ mật ong nướng, thì Santal Majusule là một chiếc giường vững chãi nhưng lại êm đềm hoa hồng. Thả mình trên chiếc giường ấy, người ta nhận ra hơi nóng cơ thể tỏa ra khiến chiếc giường gỗ đàn hương tỏa hương chocola ngọt ngào. Ba note chính của Santal Majuscule là chocola, hoa hồng, và gỗ xuất hiện lần lượt, khiến mùi hương có sự di chuyển và sống động. Hoa hồng và chocola lúc đầu, tạo sự lôi cuốn lãng mạn cho mùi hương, sau hương gỗ xuất hiện chủ chốt, khiến mùi hương trở nên ngọt dịu cứng cáp. Tôi gọi Santal Majuscule của Serge Lutens là một câu chuyện cổ tích đẹp, và có cái kết chỉ dành cho người lớn.



   Tiếp tục hoài cổ, Hảo Ngọt 2013 còn nhắc đến Dior Homme Intense như một quý ông đỏm dáng theo lối bụi phủi thì giờ, chúng ta có Dior Homme Parfum mới ra mùa thu năm nay. Những ai yêu chuộng Dior Homme Intense bản gốc sẽ mỉm cười mãn nguyện với quý ông Dior Homme Parfum này. Những ai cảm thấy vị phấn phấn của Dior Homme Intense khó ngửi có thể sẽ hài lòng với bản Dior Homme Parfum. Vị phấn bụi phủi bay bướm đặc trưng của Dior Homme vẫn còn, tuy nhiên, ở bản Parfum thì được tiết chế nhiều. Hay nói cách khác, vị phấn từ hoa diên vĩ bị da thuộc kèm cặp, kiềm mùi, hòa vào da thuộc, nên không còn thấy trắng nữa. Dior Homme Parfum chính là một quý ông bước vào cuộc hẹn trong đêm. Mùi hương trở nên sang trọng đĩnh đạc, nhưng vẫn đó sự hào hoa dễ gây chú ý. Điểm nổi bật của bản Dior Homme Parfum chính là note da thuộc, khiến mùi hương tách bạch hẳn với những bản Dior Homme trước đó. Mùi hương trở nên tối, sâu, mượt mà, quyện cùng gỗ rắn chắc, cùng diên vĩ lả lơi, và đặc biệt là vẫn có vị ngọt bụi của ca cao phủ bao phủ. Dior Homme Parfum chừng mực, chứ không bốc tỏa mạnh bạo như bản Dior Homme Intense, khơi gợi người xịt phải ngửi nhiều hơn, hít sâu hơn, tựa như một cuộc rượt đuổi đầy phấn khích.




   Thật là một sơ suất lớn nếu Hảo Ngọt năm nay không đề cập đến một loại ngọt có tính từ Pure trong vắt mới toanh, từ nhà Thierry Mugler, mang tên Pure Wood. Chúng ta từng nhắc nhiều đến cái tên Thierry Mugler cùng mùi hương Amen. Từ mùi hương gốc Amen đậm đặc ngọt, Thierry phát triển một series Amen Pure gồm Pure Coffee, Pure Malt, Pure Havane, Pure Shot, Pure Energy, và năm nay là Pure Wood. Có thể coi series Amen Pure là bộ sưu tập cá tính và...ngon lành. Tất nhiên, trong ngần ấy mùi Pure, không phải tất cả đều ngon ứa nước dãi. Hấp dẫn nhất có lẽ phải nhắc tới Pure Malt và Pure Coffee. Yếu thế hơn, oái oăm thay lại là hai mùi hương mang cái tên tràn trề sinh lực Pure Shot và Pure Energy. Vậy, Amen Pure Wood của Thierry Mugler có gì? Mùi hương là sự hòa quyện khéo léo vị rượu trong Pure Malt và cà phê trong Pure Coffee. Pure Wood có ngọt say lại có đắng dịu và được lớp gỗ khô dày gia cố. Mùi hương có vị ngọt đặc trưng đậm đà của Amen gốc, xong được bổ xung nhiều gỗ, trở nên vững chãi cứng cáp. Cà phê trong Pure Wood rất rõ rệt, dễ chịu, và lôi cuốn. Loại cà phê đặc, nhưng không cháy, được trộn cùng va ni, rồi ủ trong gỗ sồi tạo thành loại mùi ngửi như một món đồ ăn thức uống, nhưng lại không hẳn đem lại cho người ta cảm giác bánh trái. Hay nói cách khác, bạn có thể coi Pure Wood là loại mùi đồ ăn khó cưỡng, cũng có thể gọi Pure Wood là một mùi hương gỗ ngon ngọt. Thierry Mugler coi gỗ như cơ bắp của nam giới, và gỗ cứng cỏi - cơ rắn rỏi được ngọt ngào hóa thành Pure Wood.


   Tôi xin được tạm dừng Hảo ngọt 2014 ở đây, và lắng nghe những món đồ ngọt hấp dẫn khác mà Bạn tìm được trong năm vừa rồi. Nói rồi mà, đồ ngọt với chúng ta không bao giờ là đủ.

Friday, September 26, 2014

... Q.,'s review: Comme des Garcons với tôn giáo Avignon ...


   Avignon lên da tôi như đa số mùi hương khác: ngùn ngụt. Cảm giác như đang rơi vào một... Hm... Nói thế nào nhỉ? Phòng để đồ thờ của một gia đình. Avignon đưa tôi về quá khứ, giống như hồi còn nhỏ, chui vào gầm tủ thờ của bà ngoại. Những cơn sóng trầm hương dồn dập, đập thẳng vào khứu giác, kéo tôi về hiện tại. Avignon không gợi nhắc gì tới nhà thờ hay đền đài, chỉ làm tôi nhớ tới một bộ phim Việt Nam đã xem từ cách đây rất lâu, với câu thoại “Cả một thị trấn, cả một thị trấn vàng mã!!!” với tiền giấy hương đèn bay khắp nơi. Hiện tại, tôi nhớ ra tôi không ngồi một mình. Tôi thấy ChQcQ ngồi đối diện tỏ ra sắp chết ngốt. Tôi biết đã đủ đô. Ra ngoài thôi.




   Phóng xe trên đường cỡ 20 phút, tôi rúc vào một pub quen thuộc ở ven Hồ Tây. Ở đây, mùi trầm hương mềm ra, đủ cho người ta cảm thấy dễ thở, và đủ để bắt đầu gợi nên những liên tưởng khác. Một khung cảnh trang nghiêm, thành kính bày ra bởi những lớp mùi hương vấn vít: Một nhà thờ vắng người. Những đường nét cổ kính, những ô cửa kính màu, những bức bích hoạ. Thoáng chừng một tu sĩ cầm quả cầu trầm hương lăng qua lăng lại thả bước trong thánh đường. Một cuốn sách bìa da trên đầu gối, tôi ngả đầu ra sau tận hưởng không khí đó, cho phép mình phút thoát tục hiếm hoi. 










   Chắc chắn mùi của Avignon không phải là mùi của đền chùa, vì hương trầm nơi đền chùa miếu mạo thanh tịnh hơn, và cũng thanh thoát hơn. Ở Avignon, người ta cảm thấy một sự nén ép nhất định: không khí nặng nề tràn ngập, không có sự giải thoát về mặt tinh thần, phần nào giống với cảm giác khi bước chân vào một nhà thờ trong một bộ phim Hollywood. Cảm giác như giáo sư Langdon chuẩn bị chạy qua bạn vậy, thế nên hãy chầm chậm mà tranh thủ thư giãn ngay lúc này, ngay khi còn kịp. 




   Một cảm giác khó gọi tên ngay từ lần đầu tiếp cận.




   Không thể nào gọi mùi của Avignon là “thơm”. Nó toả ra một thứ mùi hương ấn tượng, nhưng theo một cách cực kỳ khác biệt – dị biệt. Lần thứ hai tôi full wear Avignon, và ngay lập tức, cái thứ cảm giác khó gọi tên trước đây hiện lên: cái thứ cảm giác quyền lực đến từ một thứ gì đó xưa cũ, một cảm giác quyền lực khác với “sang chảnh” hay “tinh tế”. Tôi gọi đó là cảm giác tới từ thần quyền – cảm giác mình như một vị giáo chức Công giáo La Mã: cổ xưa, quyền quý, phảng phất trầm hương, hoắc hương và xạ hương. Thoảng chút mùi cúc La Mã, mùi hạt tiêu kéo gần người ngửi lại, nhưng vẫn có một thứ vòng bảo vệ vô hình nào đó xung quanh.










   Chợt nghĩ ra, tại sao lại là Avignon mà không phải là Vatican. Vatican là kinh đô Công giáo La Mã hiện tại, giờ hào nhoáng, và hiện đại hơn những gì CdG thể hiện. CdG thể hiện, lại một lần nữa ta nhắc tới Langdon và Dan Brown, một thời kỳ Giáo hoàng về ngự tại Avignon – thời của Clement V đầu thế kỷ XIV. Một thứ thần quyền cổ xưa hơn. Một mùi hương của cả 700 năm lịch sử.



   Để nói gọn lại sau chút dông dài, thì CdG Avignon là mùi hương trầm đáng giá để thử, nhất là nếu bạn mê đắm với note trầm hương như tôi. Hoặc nếu bạn tin rằng mùi hương bản thân nó cũng có một hàm lượng văn hoá trong mình, cũng như tôi vẫn luôn tâm niệm. 

... Review: “Thú dữ” của Dior...



   Dior có bộ sưu tập mùi hương kín đáo, sáng tạo, và cá tính, mang tên La Collection Couturier Parfumeur. Thú Dữ nằm trong bộ sưu tập này. Bộ sưu tập mùi hương chỉnh chu và được bán giới hạn ở một vài cửa hàng Dior, ở một vài nước, với cái giá đắt hơn những mùi hương thông thường.

   Thú Dữ tên thật là Leather Oud, mùi hương có hai note chính là da thuộc và gỗ oud. Trước Dior, từng có rất nhiều nhà nước hoa làm mùi hương theo phong cách combo da thuộc + oud. Khởi nguồn từ các nhà làm mùi hương xa xôi xứ Trung Đông, vốn có truyền thống dùng gỗ oud và yêu mùi da thuộc. Sau có nhà Montale tại Pháp có công đầu phổ cập Oud cho giới yêu mùi hương. Oud thành cơn sốt trong suốt gần 10 năm qua. Hiện tại, những tên tuổi quen thuộc có làm combo da thuộc + oud phải kể đến Guerlain với Songe d'un Bois d'Ete, Versace với Oud Noir pour Homme, Ferrari với Essence Oud for Men... Tuy nhiên, tôi không chọn Giấc mộng gỗ mùa hè của Guerlain, hay những mùi oud +da thuộc quen thuộc đến nhàm chán của các nhà nước hoa khác, mà chọn thú dữ Leather Oud của Dior. Lý do?





   Các hãng nước hoa làm combo da thuộc+oud một cách “ngựa” và thô, mạnh bạo và dày vò mũi người ngửi. Mùi hương theo phong cách này thường bị rơi vào tình trạng thô lỗ hỗn loạn tấn công dồn dập cả người xịt lẫn những người xung quanh. Nhiều hãng quan niệm, dường như đã động đến da thuộc là phải mạnh bạo da thuộc, da thuộc trộn oud là phải nghi ngút đến không thể kiểm soát, có như vậy người ngửi mới biết đó là da thuộc + oud, mới thấy được chất Trung Đông khắc nghiệt hoang dã trong mùi hương. Tôi không nghĩ vậy. Nếu bạn ở Trung Đông, bạn phục vụ khách hàng địa phương vốn quen với dạng mùi bốc tỏa khốc liệt và hoang dại, mùi hương của bạn “thú tính” thì không có gì đáng phải nhăn mũi. Tuy nhiên, khi bạn ở Pháp, ở Ý, và bạn “câu” nguyên sự hoang dã Trung Đông vào mùi hương dành cho đối tượng khách nơi này, tôi không đánh giá cao sự cứng đầu ấy. Thật may, Dior tinh tế, chứ không cứng đầu.





   Tôi xịt Leather Oud, mặc định một suy nghĩ cấm cảu rằng mùi hương chả khác gì những combo da thuộc + oud khác. Sớm sau đó, tôi nhận ra mình đang mỉm cười. Tôi quyết định, tôi sẽ kể cho bạn nghe về Thú Dữ theo lối đường vòng. Sau 8 tiếng, mùi hương trên da là hương gỗ oud khô mằn mặn, gợi cảm giác muối muối như mồ hôi, lại sáng và như có mùi hồng, quyện với da thuộc nhè nhẹ gợi cảm giác da thịt. Tất nhiên, chớ dại dí sát mũi ngửi Leather Oud, bạn sẽ thấy mùi hương còn có vị...khai khai xuyên tận óc. Nếu ngửi xa, bạn nhận ra Thú Dữ có lớp lông mượt như nhung, lại e dè phả ra sức nóng như một làn khói mỏng. Lúc này, Leather Oud vừa thuần phục, nhưng vẫn còn đó chút hoang dã. Leather Oud bền bỉ song hành cùng người chủ, hoàn toàn là mùi hương-sinh vật đẹp một cách khác lạ. Thật khó để phân định mùi hương nghiêng về giới tính nam hay nữ. Có người nói Thú Dữ quá dữ tợn và dị hình. Tuy nhiên, trên da tôi, thật may mắn, mùi hương quấn quít và không có một chút gì khơi gợi đến “ngựa” hay hung dữ cả. Lúc này, Thú Dữ trở nên hiền hòa, nằm sát trên người chủ, quẩn quanh và trung thành. Qua đêm cho đến sáng, chủ nhân Leather Oud vẫn nhận thấy sinh vật kì lạ ấy toát ra sự thu hút kì lạ và sống động... Đê mê với cảm giác Thú Dữ đem lại, tôi nhớ lại lúc đầu khi “chạm mặt” Leather Oud. Một xịt lên da, Leather Oud biến da dẻ quần áo người mặc thành lớp da thuộc vàng khé, khói từ đâu ùa tới, tạo thành những vệt cào sắc màu xám trên da. Thú Dữ xuất hiện, cuốn lấy chủ nhân một cách mạnh mẽ và uyển chuyển. Cảm giác choáng ngợp, tựa như Thú Dữ muốn nuốt lấy người chủ, muốn thị uy và khiến người ta phải khiếp sợ. Tuy nhiên, cảm giác ấy chợt đến rồi tan biến lúc nào không hay, bởi Leather Oud của Dior không hoang tàn dãy dụa. Thực ra, Thú Dữ không nguy hiểm, mà đẹp và hiền hòa, đến rồi phủ phục quanh chủ nhân. Da thuộc vàng khé dần đậm màu, lớp khói xám chắc tựa gỗ rủ dần xuống, ám vào lớp da, nhuộm da thuộc thành một màu sậm và mượt mà, phủ lên da thuộc vị gỗ hun khói mằn mặn tựa mồ hôi...





   Tóm lại, Leather Oud của Dior gợi nhớ đến một cuộc hành trình, giống một câu chuyện kể lôi cuốn hơn là một mùi hương đặc sệt Trung Đông. Dior tinh tế và khéo léo khi Paris hóa combo da thuộc-oud dữ tợn không chừng mực thành Leather Oud tuyệt đẹp và lôi cuốn.


   Tổng hợp lại:
   Leather Oud của Dior: 4,5/5
   Độ bám mùi: 4,5/5
   Độ tỏa mùi: 4/5
   Sự phát triển của các note: 3,5/5

Saturday, July 12, 2014

... Khoái cảm thầm kín - Ngây thơ vô số tội ( kì 1 ) ...





   Tôi có ý tưởng viết về Khoái cảm thầm kín từ rất lâu rồi, với tâm trạng luôn háo hức tươi mới. Tuy nhiên, đến giờ tôi mới chính thức hoàn chỉnh bài viết. Trong lúc này, tôi dùng mùi hương Hoa xác thịt, Carnal Flower, của Frederic Malle. Tôi gọi đây là mùi hương Ngây thơ vô số tội.
 
   Tôi quan niệm dùng một mùi hương vì trước tiên là mình thích, chứ không phải bất kì một ai khác khen chê. Tuy nhiên, khi bạn may mắn tìm được một mùi hương đặc biệt hợp với bạn, không chỉ bản thân bạn yêu thích nó, mà mọi người có dịp tiếp xúc với bạn đều thấy khoan khoái và có ấn tượng tốt đẹp. Khi ấy, mùi hương mới thực sự phát huy hết tác dụng. Thật may mắn, tôi tìm được một vài mùi hương đặc biệt phù hợp với tôi theo cách ấy. Trong đó có Carnal Flower, tức Hoa xác thịt.

   Tôi không quá bảo thủ, cũng không quá cấp tiến mà đánh mất hết mọi chuẩn mực, ít nhất là với sở thích nước hoa. Một số người lấy làm rầu lòng và lên án nam giới hiện thời dùng nhiều mùi nước hoa ngửi...hoa quá, không còn nam tính cứng cỏi đúng nghĩa nam giới thủa nào nữa. Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi cho rằng mùi hương không có ranh giới. Khi bạn thích một mùi nào đó, và mùi hương đó tỏa sáng trên da bạn, khơi gợi tính cách ẩn của bạn, củng cố cá tính của bạn, thế là bạn thành công. Tôi ủng hộ việc nữ giới dùng mùi hương gỗ, nam giới ngả vào một chiếc giường ngập tràn hoa.

   Quay lại với Carnal Flower, đây là mùi hương Turberose, note hoa huệ chủ đạo.

   Tôi đặc biệt có ấn tượng đẹp với loại hoa này. Thích nước hoa, nhưng tôi dửng dưng khi ngắm hoa hồng. Hay thậm chí là có chút ác cảm, vì hoa hồng được người ta o bế lăng xê ác liệt quá. Tôi thích những loại hoa dại không tên mọc lề đường không ai để mắt tới hơn là hoa hồng. Chúng không cần phải đẹp kiều diễm nhưng tù túng. Chúng đẹp vẻ đẹp giản dị và tự do khoáng đạt. Tôi thường không nhớ tên nhiều loại hoa. Tôi nhớ nhất tên hoa hồng, vì chả ai là không biết hoa hồng, và yêu nhất là hoa huệ, vì tôi nghĩ người Hà Nội nào cũng yêu loài hoa này.



   Loại hoa trắng thanh tao, có mùi thơm thoang thoảng dễ chịu dễ gần, thanh mát nhưng nhẹ hơn hoa bưởi, mượt mà nhưng không lả lướt như hoa nhài. Hoa huệ thơm quẩn quanh và chung thủy. Loại hoa trang trọng nhưng không đài các rởm. Người ta có thể thấy một bình hoa huệ được trưng trang trọng bên chiếc piano quý tộc, cũng có thể gặp bình hoa huệ giản dị ở một quán nước nào đó quanh phố cổ Hà Nội. Tôi yêu Đà Lạt, hay lượn lờ xe máy ngắm Đà Lạt qua những con đường nhỏ quanh co thấm đẫm sương đêm lẫn nắng sớm. Hoa huệ Đà Lạt thường mọc tự nhiên ở một ven đường góc phố. Giản dị, nhưng không hoang dại, hay mất đi sự thanh lịch của mình. Đó là lý do tại sao tôi đặc biệt yêu loài hoa tinh khôi này.

   Ấn tượng của tôi về hương hoa huệ hoàn toàn không xác thịt hay gợi tình hay ngập tràn xúc cảm. Với mùi hương thanh thản mỏng mảnh bình yên đó, ai có thể nghĩ loài hoa này có sức mạnh ngầm khó cưỡng vậy?



   Vào cái thời nước hoa nam ra nam và nước hoa nữ là nữ, hoa huệ chỉ được ưu ái dành cho quý bà. Năm 1948, nhà nước hoa Pháp Robert Piguet cho ra đời một mùi hương đài các, sang trọng, và gợi mời mang tên Fracas. Fracas trở thành một mùi hương huệ chuẩn mực cho giới nữ. Hương hoa trắng muốt mượt mà nửa quấn quít nửa ve vuốt đặc biệt hợp với tuýp phụ nữ ưa sự gợi mời một cách lãng mạn không suồng sã. Mùi hương nổi tiếng và trường tồn đến nỗi có cả một danh sách các sao nữ nghiện Fracas. Madonna, một phụ nữ - nghệ sĩ tài hoa, cách đây hai năm có tung ra thị trường mùi hương Truth or Dare. Nếu chỉ qua cái tên, Truth or Dare dễ khiến người ta lầm tưởng đây là loại mùi hương đanh sắc và cuồng nhiệt. Thực tế, mùi hương của Madonna chính là hồi ức, kỉ niệm, cảm xúc của bà. Một cách nữ tính nhất, thuần khiết nhất, và rất mơn man. Người ta giật mình nhận ra từng có lúc, người phụ nữ trẻ tên Madonna bị ám ảnh mùi hương Fracas. Và Truth or Dare gợi nhớ đến Fracas một cách lạ kì. Tôi gọi Truth or Dare là một Fracas ở thời hiện đại: non tơ hơn, trắng muốt hơn, nhẹ nhàng hơn, mỏng mạnh hơn.



   Hiện tại, chúng ta có nhiều mùi hương hoa huệ, hầu hết trong số đó đóng mác for her, hoặc phi giới tính, chứ thực sự chưa có mùi hương huệ nào chính thức được đóng mác for him. Loại hoa có mùi hương thuần khiết tinh tươm hơn lúc nào hết, trở nên "nguy hiểm" và đa tính cách. Cái hay của loài hoa này, tôi nghĩ, chính là sự sâu sắc tưởng như giản đơn. Hoa huệ dịu nhẹ, nhưng ngửi cái là nhận ra. Tuy nhiên, sự đê mê êm đềm ấy rất dễ hòa mình vào các note hoa note gỗ note gia vị khác, và tạo nên những hương hoa huệ mới lạ và đa diện. Hoa huệ vẫn đó, ngửi là nhận ra, nhưng đồng thời lại lạ lẫm xen lẫn thân quen. Giờ, hoa huệ có thể đường hoàng phủ lên da nam giới, và toát lên sức ám ảnh thật lạ, và gợi mời. Trước tiên, chúng ta sẽ nói về mùi hương hoa xác thịt, ngây thơ vô số tội.

   Hoa xác thịt ra đời năm 2005. Và trở thành mùi hương hoa huệ đương đại tuyệt đẹp, không chỉ dành cho giới nữ. Nói cách khác, Frederic Malle đã tặng cho nam giới một hương hoa trắng bay bổng đến không ngờ.



   Hoa xác thịt ập tới tựa một cơn bão nhỏ: cuồng nhiệt, xanh, mạnh, the mát. Theo bản năng, tôi nhăn mũi hít nhẹ. Cơn bão nhỏ này không dễ chịu chút nào. Vị lá xanh tươi rói bị cơn bão cuốn vào xoay vần ứa ra vị ngái dịu. Muôn vàn hoa trắng bao bọc như muốn "nhốt" chủ nhân giữa tâm bão. Tôi bị lớp hương hoa huệ rất dày và đậm vần vũ cứa nhẹ lên da dẻ vào khứu giác. Chỉ một hơi, Hoa xác thịt hoàn toàn xâm chiếm nguyên một căn phòng nhỏ. Trong khoảng 20 phút đầu hơi khó chịu vì bị nhốt trong tâm bão mãnh liệt, thì quanh tôi có một vài ai đó hít hà, và buộc miệng khen thơm. Tôi rất thích nghe người khác nhận xét về mùi hương mình đang mặc. Bạn biết đấy, chúng ta ngửi mùi hương trên da bản thân và cảm nhận của người khác khi ngửi mùi hương mình đang mang nhiều lúc rất khác biệt và bất ngờ. Tôi hỏi mùi này thơm sao, thì nhận được câu trả lời là mùi thơm thanh mát, gợi cảm giác như được đi...lễ chùa. Tôi hỏi tiếp vậy là mùi này giống mùi thắp nhang sao, thì người ngửi nói là không, mà chỉ đơn giản là mùi hương tạo cảm giác yên bình dễ chịu lắm. Trong lúc chúng tôi trò chuyện về mùi hương, thì cơn bão nhỏ dần tan. Không còn nhiều vị xanh ngái nữa. Mùi hương trở nên trắng hơn, lại ngầy ngậy, vẫn luôn có cảm giác the mát. Sau cơn bão, mọi thứ dường như trở nên trắng nuột nà trắng tinh khôi. Cây lá về lại vị trí cũ, vị xanh giờ trở nên sống động và giàu sức sống. Điểm đốm li ti trên những cây lá xanh là muôn vàn hoa nhài tươi. Mơn man thanh mát. Vị trắng tinh khôi trở nên trong văn vắt, khi note hoa được thả vào nước dừa non. Vị the xanh dịu dần, trở nên nhẹ rất nhẹ. Hoa trắng không còn quá hoa nữa, mà giống như được hồi sinh, chuyển hóa thành một mùi hương mới. Trong vắt tựa nước. Thơm thanh êm ái. Hoa xác thịt xuống mùi, và tôi hiểu, giờ mới là lúc cơn bão nhỏ chính thức bộc lộ "sự nguy hiểm" của mình.

   Carnal Flower chung thủy nhưng không nhàm chán. Thông thường, tôi chỉ xịt 1 và nhiều nhất là 2 hơi Hoa xác thịt. Mùi hương có độ tỏa mùi tốt, bám trên da trên 16 tiếng. Tôi hỏi tiếp người ngửi một câu hỏi rất "thị trường" là mùi này có sexy có xác thịt không, câu trả lời tôi nhận được là xác thịt hay không thì chưa rõ, nhưng ngửi mùi hương, người ta chỉ muốn được ở gần bên mãi, vì cảm giác Carnal Flower đem lại.

   Tổng hợp lại:
   Carnal Flower của Frederic Malle: 5/5
   Độ bám mùi: 5/5
   Độ tỏa mùi: 5/5
   Sự phát triển của các note: 2,5/5

( to be continue ... )

... Họ cầm theo gì khi lên máy bay? ...




   Tôi bay đi đây đó, châu Âu châu Á gần xa, và ngắm nhìn những người đi du lịch khi lên máy bay mang theo bên mình những gì. Mỗi đất nước một tác phong du lịch riêng, hay dở đều có. Người dân châu Âu chuyên đi đây đó khác người Nhật chăm đi du lịch. Tuy nhiên, họ có chung một vài thứ luôn kề sát bên mình mỗi khi dịch chuyển. Có thể, đây chỉ là những điểm nhỏ nhặt thôi, nhưng nếu bạn để ý và tạo cho mình những thói quen ấy, tôi đảm bảo chuyến đi của bạn sẽ thành công hơn rất nhiều.


   1 cái bút​
   Bất kì ai có sở thích dịch chuyển đều không bao giờ quên vật dụng cỏn con tưởng chừng như vô nghĩa này. Tôi cá là chúng ta rất nhiều người không có thói quen mang bên mình một vài cây bút khi đi du lịch. Cá nhân tôi nghĩ, người Nhật người nước ngoài họ đi nước ngoài nhiều dễ như đi chợ, chứ không gian nan khó khăn như chúng ta, nên họ biết là họ cần một cái bút. Để làm gì? Viết nhật kí viết thiếp để sau. Bút để làm một việc thiết thực và cần kíp hơn mỗi khi bạn bay đến Hồng Kông hay Siêm Riệp hay Nhật Bản hay vô vàn các điểm đến khác: hoàn thành tờ khai xuất nhập cảnh. Khi được phát tờ khai này, và bạn cầm theo một cái bút, bạn sẽ không phải tần ngần ngại ngùng đi mượn bút. Bạn có thể khai ngay tờ phom, và không phải lề rề "để dành" đến khi "có hứng" mượn bút thì mới thực hiện. Tất nhiên, nếu sĩ diện và ngại "va chạm", bạn có thể khai tờ xuất nhập cảnh khi máy bay hạ cánh ở nước sở tại, tại phòng xuất nhập cảnh. Sau khi khai xong tờ giấy, bạn có thể...tha thẩn xếp hàng sau một hàng dài miên man những người có bút. Đi du lịch, 5-10 phút sớm hơn cũng đủ để bạn không lỡ một chuyến xe bus, hay tránh giờ cao điểm ùn tắc xe cộ.







   1 cái áo ấm
   ...Ngay cả khi bạn bay đi Đà Nẵng hay Nha Trang rực nắng và gió. Nhiệt độ nơi bạn đến có thể trên 40'C không có nghĩa là trên máy bay bạn cũng nóng như vậy. Nếu để ý, bạn sẽ thấy dân xứ lạnh xứ tuyết khi sang bên ta du lịch, giữa hè đổ lửa, họ vẫn luôn mang bên mình một chiếc áo chống lạnh. Và tôi thích tác phong chủ động ấy. Không phải mọi hãng hàng không đều có chăn trên tất cả các chuyến bay để một quý ông e ấp cuộn tròn như mèo con, nhất là khi bạn đi các hãng hàng không giá rẻ. Vậy nên một cái áo sẽ không thừa, ít nhất là khi người bạn đồng hành của bạn lạnh, và bạn là tuýp đàn ông chu đáo có sẵn một chiếc áo để ủ ấm cô ấy. 


   1 cái ô
   Nghe đúng là hơi...lẩn thẩn. Nhưng thói quen này tôi học được của người Nhật. Tôi biết, bạn cho đây đúng là cẩn thận kiểu người già phải không? Kinh nghiệm của tôi khi bay với Air Asia đến Kualu Lumpur, máy bay đỗ ngoài sân bãi, phải đi bộ một đoạn xa. Sẽ chẳng cần cái ô cái dù nào cả, nếu hôm đó trời xanh ngăn ngắt nắng. Oái oăm thay, lúc máy bay đáp cũng là lúc mưa về. Không thể cứ ngồi mãi trên máy bay mà đợi trời nắng, cũng không thể đòi hỏi hãng hàng không cầm ô che mưa cho từng hành khách. Thiếu cái vật dụng nhỏ nhoi ấy, tôi chấp nhận bắt đầu một chuyến đi "ướt át" rất khó chịu. Tôi nghĩ, một chiếc ô gấp gọn không nặng hay tốn diện tích hơn chiếc tablet bạn mang theo, nhất là khi bạn du lịch quanh các nước nhiệt đới, vốn có đặc điểm dễ nhận thấy là mưa nắng bất ngờ.







   1 vài loại thuốc
   Cái này là kinh nghiệm của riêng tôi, một người Việt chính hiệu. Thuốc cảm sốt và thuốc tiêu hóa là hai loại thuốc luôn có trong va ly tôi mỗi khi đi làm hay đi du lịch. Bụng tôi ăn gì cũng được, đồ sống đồ chín đồ nóng hay lạnh đều ổn, miễn là...sạch, chuẩn và hợp vệ sinh. Tính tôi lại phàm ăn, đi đâu có gì ngon là chả kiêng nể gì, cứ ăn thả cửa. Một lần ở Phuket, nhóm tôi lê la mua cocktail đổ vào cốc nhựa cầm theo uống rồi ăn đủ mọi món quà vặt lề đường: Sầu riêng, mề nướng, gà nướng, gan nướng... Cuối ngày không ai bị sao, riêng tôi ngất ngây nôn ra nước gì đen xì, rất đáng sợ. Tìm hiệu thuốc ở nước ngoài không đơn giản như ở nhà, và không phải ở đâu người ta cũng hiểu tiếng Anh. Không còn cách nào khác, tôi chấp nhận detox tẩy độc theo cách bản năng nhất: nôn thốc nôn tháo cả đêm cho ra hết đống nước đen hãi hùng.


   1 vài nụ cười
   Cơ bản nhất, giản đơn nhất, không mất tiền, và vô giá. Nụ cười lời chào từ lúc bạn bắt đầu cuộc hành trình cho đến khi bạn không còn bất kì cuộc hành trình nào. Tôi đi quanh quẩn đây đó, và quan sát thấy người Việt mình hơi lạ. Truyền thống hàng quán ăn sâu vào máu thịt tâm khảm mọi người Bắc Trung Nam. Đi đâu cũng thấy không để xuể hàng nước thuốc lào khắp mọi đường lớn ngõ nhỏ. Vậy mà không hiểu sao, chúng ta lại quá kiệm nụ cười lời chào lời cảm ơn xin lỗi. Bạn không chỉ cần cười nói với những người bạn quen. Bạn có thể mỉm cười với người tiếp viên hàng không đứng ở cửa máy bay nói lời chào bạn thay vì dửng dưng coi như đấy là điều tất nhiên người ta cần phải lịch sự với bạn. Bạn có thể nói cảm ơn với người khách chưa kịp ngồi yên vị đã vội vã đứng lên bước ra ngoài lối đi để bạn có thể thuận tiện di chuyển vào ghế ngồi phía trong thay vì phong cách "chất lạnh" bất cần chen ngang người ta xông thẳng vào ghế ngồi. Đại loại thế, hay nói một cách sến sẩm, cứ mỉm cười với cả thể giới, và bạn sẽ nhận được cả một thế giới nụ cười. Tôi có tranh luận với một vài "người lớn" về thói quen cảm ơn xin lỗi, bị họ "kết tội" là tôi hình thức và vọng ngoại, đúng kiểu "bọn tây", cứ ngoạc mồm ra cười, quá giả tạo, rồi lại hơi tí là cảm ơn xin lỗi, nghe rợn cả người cứ như phạm tội lớn lao mắc nợ tày đình. Tôi không tranh cãi, nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm tích cực về nụ cười của mình. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng. Không chỉ trong mỗi chuyến đi của bạn, mà còn trong suốt cuộc hành trình dài của tất cả chúng ta. Hãy cứ tạo ấn tượng ban đầu thật tốt, chỉ bằng nụ cười và lời chào, bạn sẽ nhận ra mọi thứ sau đó sẽ diễn ra suôn sẻ bớt chông gai đi rất nhiều.





   
   Tôi đã liệt kê đầy đủ 5 thứ không thể thiếu mỗi khi dịch chuyển. Bạn có muốn bổ xung thêm, hay giản lược đi thứ gì không? Tôi luôn thích lắng nghe, và quan sát.

... sell Sex or sell Scent? ...

   Chúng ta có một câu hỏi vui, bằng tiếng Anh như sau: 

   Sell sex or sell scent?

   Khẳng định lại, tôi không phải thể loại vọng ngoại theo lối cứ đệm tiếng Anh loạn lên khi viết bài hay giao tiếp. Tôi giữ nguyên câu hỏi bằng tiếng Anh, vì nó gọn gàng dễ hiểu và "toàn Sờ". Có ai đó nghi ngờ tôi có "tham vọng" câu khách khi dùng câu hỏi tiếng Anh trên. Tôi không chối.

   Không biết các bạn yêu mùi hương có "bị" giống tôi không? Lúc mới mon men chạm sở thích này, tôi đặc biệt bị ám ảnh bởi các tấm hình quảng cáo. Hồi đó, những năm 90,  chúng ta không nhiều cơ hội thử nước hoa như bây giờ. Hồi ấy nào đã có các trung tâm thương mại để thử thoải mái đâu. Cái thời mà một số ít shop xa xỉ nhỏ lẻ, nước hoa bày chen chúc trong tủ kính khóa im ỉm, sinh viên học sinh giản dị chỉ dám chạy qua chầm chậm ngó qua ngó lại, đố dám mở mồm xin thử mùi hương. Tôi yêu bộ môn tiếng Anh, nên mua tạp chí tiếng Anh đọc hàng tháng. Trong các cuốn tạp chí, luôn có rất nhiều tấm hình quảng cáo nước hoa khiên tôi vừa khao khát, lại vừa ám ảnh. Tôi sưu tập, dán đầy nhà. Giờ còn lưu lại một vài tấm hình ấn tượng và nhớ dai nhất, xin được "khoe" với bạn đọc:

- Quảng cáo mùi hương D&G Masculine của nhà Dolce & Gabbana nhìn rất nhục dục, cầu kì. Tương đối phù hợp với mùi hương ngái xanh ngột ngạt và nồng nhiệt. Mùi hương này giờ đã ngừng sản xuất.

​- Mùi hương mang tên Dolce & Gabbana for men. Loại mùi gỗ quyện thuốc lá tuyệt đẹp, nam tính, và cuốn hút. Mùi hương hay và sâu sắc hơn so với tấm hình quảng cáo kia nhiều. Nhìn tấm hình, người ta dễ nhầm với một quảng cáo đồ lót không tên tuổi. Đã từng bị ngừng sản xuất, sau nhà Dolce & Gabbana làm lại mùi hương và bán ra thị trường. Bản mới ngửi nhạt nhòa hơn so với bản gốc rất nhiều. 

​- Mùi hương Obsession for Men của CK rất táo bạo và sáng tạo khi dùng vẻ đẹp ma mị của người phụ nữ để minh hoa cho mùi hương ấm nồng lịch lãm dành cho nam giới, cụ thể đây là Kate Moss.

   Tôi còn vài tấm nữa muốn khoe, nhưng sợ loãng bài viết nên tạm cất đi. Có bạn tinh ý thắc mắc, hồi đó đâu có chỗ thử nước hoa, tại sao nhìn vào mấy tấm hình quảng cáo này mà người viết lại có thể biết sơ sơ về các mùi hương thế? Xin trả lời thật lòng, tôi nhìn hình quảng cáo, rồi tự huyễn hoặc, và...mua mà chưa kịp thử đấy. Thật may, thời ấy, nước hoa chưa búa xua vô hồn như bây giờ. Các quảng cáo nước hoa dùng yếu tố sex để câu khách cũng chưa đến nỗi bị xem là quá phản cảm hay trống rỗng. Tôi mua, dùng, và thấy hài lòng. Mặc dù có chút băng khoăn, mùi hương ngửi hay lắm, tuy nhiên, không thấy có vị gợi dục.

   Tôi nghĩ, có lẽ rất nhiều người "bị" giống như tôi, nhìn hình "nóng" là cũng nóng người theo, rút ví ra chơi sang sắm sửa mà chưa kịp định hình xem mùi hương có thực sự phù hợp với mình không. Phong trào Sell Sex trong mùi hương không dừng lại. Sang đến thiên niên kỉ mới, con người hiên đại hơn, và dường như là thích "cảnh nóng" hơn. Và các quảng cáo nước hoa lại càng "thăng hoa".

   
- Unforgivable của Sean John, với thông điệp cuộc sống thiếu đam mê là không thể chấp nhận. Vậy nên chàng nhạc sĩ Sean John, sau khi "hạ gục" ( ít nhất ) hai quý cô, đã ngồi đờ đẫn trầm ngâm ngẫm nghĩ. Tấm hình đen trắng nom khá "mùi mẫn"  kèm theo thông điệp cá tính kia, theo bạn thì nên hiểu sao cho phải?  )

​- Nếu bạn tò mò về quá trình trước khi "lên giường" của bộ ba ấy, thì đây là tấm hình quảng cáo Unforgivable Woman. Rất "nỏng nảy" và "manh động". Tư thế sỗ sàng từ phía sau của Jean John, kèm theo bàn tay quờ quạng đáng tranh cãi.

​- Sang thiên niên kỉ mới rồi, nhà Dolce & Gabbana vẫn không chán sex. Thậm chí còn sex mạnh và sang hơn, khi mời loạt người mẫu đắt giá làm nền cho bộ mùi hương lấy cảm hứng từ ... bài tarot. Ý tưởng rất "đắt". Tuy nhiên, thực tế thì đây là bộ mùi nhạt nhẹ, an toàn, và không có chút vị tarot bí ẩn nào cả )

- Jean Paul Gaultier tiếp tục lôi kéo khách hàng nam và rất nhiều khách hàng đồng tính bằng "tham vọng" Le Beau Male, tức Trai Đẹp. Hào quang của quá khứ Le Male kèm theo tấm hình quảng cáo rất gợi cảm cũng không thể cứu vãn một mùi hương dở.

​- Đỉnh điểm là Marc Jacobs với Bang. Nhà thiết kế yêu bản thân mình đến nỗi chấp nhận "hi sinh" vì "nghệ thuật". Nhiều người coi đây là hành động dũng cảm. Tôi thì thấy tấm quảng cáo phản cảm. Thật may, Bang là mùi hương trái ngược hoàn toàn với tấm hình quảng cáo này.

   Từng có kha khá kinh nghiệm giữa quảng cáo và thực tế, tôi dần nhận ra, người ta đã lạm dụng yếu tố sex quá sỗ sàng và xô bồ vào quảng cáo mùi hương. Chính sự không chừng mực này đã dẫn đến nhiều thảm họa. Nhiều người thấy quảng cáo nước hoa của Sean John phản cảm và quá thô lỗ. Nhiều tổ chức nhân quyền kêu gọi người tiêu dùng nữ tẩy chay những thương hiệu nước hoa ưa lấy thân thể phụ nữ hở hang ra làm phương tiện câu kéo người mua một cách không cần thiết. Nếu để ý, bạn sẽ thấy ngay cả trong chuyện quảng cáo nước hoa, phụ nữ cũng bị thiệt thòi. Mẫu nữ thường được mô tả như những đối tượng có level thèm khát cao, hoăc không thể tự chủ, hoặc mặc những bộ đồ hở hang vô lối, hoặc bị dồn vào những tư thế "sự đã rồi" nên cứ đường hoàng xuôi theo sự thúc ép của nam giới. Giờ, người tiêu dùng thông minh tỉnh táo hơn. Những tấm hình quảng cáo kiểu này, xem cho vui, rồi quên. Giờ, người ta không còn rút tiền ra chỉ vì cái quảng cáo gợi dục. Ít nhất là bản thân tôi. Ngửi nhiều mùi hương có cái quảng cáo rõ bỏng mắt, tôi chỉ ước sao người ta không bỏ bớt thời gian công sức cho cái quảng cáo, mà dồn sức thực sự cho nhân vật chính, tức mùi hương.

   Tóm lại, tôi nghĩ ý tưởng dùng sex để bán mùi hương chưa phải là ý tưởng dở và cũ. Nó luôn tươi mới và tràn trề xúc cảm, như bản thân chuyện tình dục vậy. Tuy nhiên, không phải là nhà nước hoa nào cũng giỏi sex, biết cách sex khiến người ta thấy hài lòng. Bỏ qua vô vàn những mùi hương vô hồn kèm theo quảng cáo gợi dục vô nghĩa, tôi ấn tượng cách sử dụng sex trong quảng cáo mùi hương của nhà Yves Saint Laurent, và đặc biệt là Tom Ford. Cả hai nhà nước hoa này đều không ngại...nuy, một cách trắng trợn và thẳng thắn khoái cảm nhất. Nếu nhà YSL có nhiều quảng cáo nước hoa ngập tràn nhục cảm lại không thiếu bay bổng lãng mạn, thì Tom Ford không lên gân lên cốt mỗi khi nói về chuyện cởi bỏ.

​- Mùi hương đầu tiên của Tom Ford mang tên Tom Ford for Men, thuộc phân khúc dễ với. Mùi hương gỗ quyện gia vị và musk tạo hiệu ứng giống như mùi mồ hôi khi bạn "vận động". Mùi hương trẻ và không dễ lẫn, kèm theo tấm hình quảng cáo "vui vẻ" ở mức chấp nhận được.

​- Mùi hương Neroli Portofino nằm trong bộ sưu tập Private Blend đắt tiền. Đôi trai gái nhìn mát mắt tắm cho nhau mang thông điệp đây là mùi hương sảng khoái, tươi mới, và unisex. Quảng cáo giản đơn, tuy chưa đẹp bằng bản thân mùi hương, nhưng gây thiện cảm với người xem.

​- Jasmin Musk của Tom Ford, đã ngừng sản xuất, là mùi hương ngửi tựa da dẻ người phụ nữ, trắng nõn nà, tỏa mùi thơm ngút ngát mời gọi. Cũng nằm trong bộ Private Blend, mùi hương unisex, tuy nhiên, nghiêng về tính nữ nhiều hơn.

   Một mùi hương hay không nhất thiết phải có sex làm điểm tựa. Tuy nhiên, khi thấy một quảng cáo mùi hương sặc mùi...sex, bạn hãy dè chừng, vì không phải sex nào cũng ngon nghẻ cũng đáng tiền. Tuy nhiên, nếu chỉ để...ngắm, tôi không phản đối chuyện dùng sex trong mùi hương. Đùa vậy thôi, thật may mắn khi vẫn có thể loại sex táo bạo và đáng đồng tiền bát gạo như Tom Ford, cân bằng giữa tính cách của mùi hương và "sự vui vẻ" trong những tấm hình quảng cáo. Nghiêm túc mà nói, đàn ông chúng ta chỉ muốn chút vui vẻ không hời hợt thôi mà.


... Hermes Terre d'Hermes và những gợi nhớ ...

   Cách đây khoảng 13 năm, năm 2001, chàng ca sĩ từng được được mệnh danh là người đàn ông có abs đẹp nhất nền công nghiệp giải trí Usher có bài hit U remind me. Đại loại là anh chàng gặp một cô gái rất bắt mắt hấp dẫn, nhưng những cuốn hút khêu gợi ấy là khiến cho chàng trai nhớ đến...cô bạn gái cũ. Scent cũng có nhiều mùi hương gợi nhớ mùi hương tương tự vậy. Lần này, gợi nhớ tôi muốn nói đến không phải là vấn vương kỉ niệm, mà ở một khía cạnh vui vẻ và thiết thực hơn: sưu tập giúp bạn một danh sách hữu ích các mùi hương...na ná nhau.

   Nước hoa cũng giống như âm nhạc, thông thường có mở bài thân bài kết bài rồi điệp khúc này kia. Rất nhiều mùi hương có chung một gợi nhớ ở phần mở bài, sau đó sẽ phát triển theo nhiều hướng khác nhau, tạo nên cảm giác "lạ mà quen" đa dạng. Tuy nhiên, cũng có khá nhiều mùi hương "trùng lặp" nhau một cách kì lạ, từ đầu đến cuối. Nếu là người "nóng tính", bạn sẽ khó có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ nhoi. Sự trùng lặp thường xảy ra với những mùi hương bán chạy được nhiều người yêu thích, hoặc những mùi hương đắt tiền khó với. Những mùi hương gợi nhớ kiểu này ra đời, khiến cho ngành công nghiệp nước hoa trở nên...bão hòa dễ lẫn. Đó là điều đáng buồn. Tuy nhiên, loại sáng tạo "mô phỏng" cũng có mặt tốt của nó. Mô phỏng có thể chỉ là một bản copy trơ trẽn, cũng có thể là bản hoàn thiện tốt hơn. Thêm nữa, mô phỏng giúp những người yêu thích mùi hương nhưng hạn hẹp tài chính có cơ hội "hưởng thụ" những mùi hương giống với sáng tạo minh yêu thích với giá cả rẻ hơn rất nhiều. Tuy nhiên, không phải mọi mô phỏng đều có cái giá rẻ hơn so với bản gốc. Ở đây, chúng ta không đề cập tới thể loại nước hoa Tàu trôi nổi đội lốt nước hoa Sing nhái theo mùi hương gốc một cách vô liêm xỉ nhất.


    Hermes Terre d'Hermes và những gợi nhớ

   Sáng tạo  mùi hương tuyệt đẹp dành cho nam giới của Hermes trở thành chuẩn mực nước hoa nam giới hiện thời, được nhà nước hoa bình dân Yardley copy tương đối giống, và bán chạy. Terre d'Hermes ra đời năm 2006. Citrus and Wood có mặt trên thị trường 5 năm sau đó, được bán với cái giá rẻ hơn khoảng...7 đến 10 lần. Ngửi Yardley, bạn dễ dàng nhận ra chất Terre d'Hermes bởi vị chua cam chanh lúc đầu, tiêu cay trộn gỗ lúc sau. Tuy nhiên, khác với vị khô cay mang phong thái đĩnh đạc chững chạc và chừng mực của Terre d'Hermes, cái khô cay Citrus and Wood thiếu tự nhiên, dư axit, ngửi ra vị khé khó chịu. Tóm lại, như đã nói, copy có cái giá rẻ hơn bản gốc nhiều lần như thế thì cũng khó có thể đòi hỏi nhiều hơn.


   Dường như, vị gỗ rắn rỏi của của Terre d'Hermes còn "truyền cảm hứng" cho Guerlain, với mùi hương mang tên Homme l'eau Boisee, xuất xưởng năm 2012. Terre d'Hermes cứng cỏi và sâu sắc. Guerlain Homme l'eau Boisee thẳng thắn và giản đơn hơn. Bản mô phỏng của Guerlain không có sự biến đổi nhiều giữa các lớp mùi. Từ đầu đến cuối, Guerlain Homme l'eau Boisee đem đến cho bạn vị gỗ tiêu xanh, cay, và sắc. Nếu bạn chưa đủ độ "cứng", hoặc ghét phải "gồng", hay đơn giản là muốn tìm một mùi hương trẻ hơn của Terre d'Hermes, Guerlain Homme l'eau Boisee là mùi hương bạn nên thử. Guerlain, tất nhiên không "rẻ" như Yardley, nhưng hoàn toàn không đắt như Terre d'Hermes.


   Một gợi nhớ khác của Terre d'Hermes, mang vị cay thanh khiết mang tên Bang của Marc Jacobs, ra đời năm 2010. Chúng ta không thấy quá rõ hình bóng của Terre d'Hermes trong Bang. Tuy nhiên, Bang rất nhiều hạt tiêu, rất giàu các vị tiêu khác nhau hòa quyện, tạo nên "hiệu ứng" cay thuần khiết và xanh tinh tươm. Mùi hương dịu nhẹ và hòa thuận với mọi loại khí hậu. Cay dìu dịu, gỗ nhè nhẹ. Ngửi thanh sạch và giản đơn. Ngửi Bang, tôi tưởng tượng ra Terre d'Hermes khi còn...teen, chưa va chạm nhiều, song đã bắt đầu định hình sự đĩnh đạc rất cuốn hút.

( Ảnh quảng cáo của Terre d'Hermes được chế cùng Montale Red Vetyver )

   Tôi biết thêm một bản Terre ngửi êm đềm và cân bằng hơn so với bản gốc, mang tên Red Vetyver của nhà Montale. Red Vetyver có mặt sau Terre d'Hermes khoảng 2 năm. Mùi hương là sự gọt dũa chuẩn mực và hoàn thiện những khô cay chua sắc. Red Vetyver tràn trề năng lượng, vị khô cay nóng bỏng không lấn lướt vị ngái xanh của cỏ vetiver, cũng không át vị nồng nàn của gỗ. Gia vị cùng gỗ và cỏ cây gắn kết và  bền bỉ tỏa sáng trên da. Nếu Terre d'Hermes đem lại cho tôi chút khó chịu vì tiêu quá cay gỗ quá khô, thì Red Vetyver của Montale đã rũ bỏ cái khó chịu cá nhân đó. Mùi hương như một vòng tròn hoàn chỉnh, không thay đổi nhiều từ lúc xịt trên da cho đến lúc xuống mùi.

   Tiện đây, xin được nói luôn, ngay bản thân Hermes cũng làm một vài bản flanker - bản anh em của Terre d'Hermes mang tên Terre d'Hermes Parfum ngửi sâu lắng ngớt gia vị và Terre d'Hermes Eau Très Fraîche  thơm ngợp vị cam chan chứa nắng gió. Hai mùi hương sau đều được tạo ra từ "sườn" của bản gốc, nên không ngạc nhiên khi dù có thêm bớt hay tiết chế các note cùng nồng độ nước hoa, thì chúng ta vẫn dễ dàng nhận diện gene Terre trong bản Terre Parfum và Terre Fraiche.

   Tạm dừng Terre d'Hermes cùng những gợi nhớ đa dạng có rập khuôn có, kì tới, chúng ta sẽ gặp những gợi nhớ của Tom Ford, Dior.a