Monday, December 15, 2014

... Những cơn mưa trái mùa ...

   Bài viết ngắn, tặng bản thân và những ai yêu mùa đông, yêu những cơn mưa trái mùa


   Tôi bị nghiện những cơn mưa. Những cơn mưa khiến người ta như thu mình hơn, muốn được một mình, cảm xúc tách bạch, và thấy gần gũi với bản thân hơn. Tôi không yêu những cơn mưa chóng vánh mùa hạ. Tôi yêu những cơn mưa ngày đông rét mướt. Nghe thật trái khoáy. Nhưng tôi yêu những cơn mưa rét mướt như thế.


    Trời lạnh giá. Cái lạnh như biến mọi màu sắc thành đơn độc đen trắng. Hai màu khô khốc nhưng chân thật không giả dối. Lất phất phủ thêm mưa. Hai màu đen trắng giá lạnh vừa mâu thuẫn lại như hòa quyện và lôi cuốn hơn.







   Tôi từng có những cơn mưa giá lạnh không cô đơn. Cảm giác đó thực sự dễ chịu lắm. Tôi không còn một mình. Tôi được sưởi ấm. Tôi không lạnh lẽo. Tôi được an toàn. Những cơn mưa mùa đông không giá lạnh mà nồng đượm yêu thương giờ thành thứ xa xỉ. Giờ, tôi có nhiều mùa đông, có nhiều cơn mưa một mình. Và lạnh.


   Một mình như thế, tôi cần mùi hương để song hành. Âu đó cũng là một cái thú. Mổ xẻ cảm xúc, để cảm thấy "ngấm", rồi thấy mình vẫn tồn tại, vẫn biết phân biệt tách bạch buồn vui.


   Lạnh giá, rét mướt. Thu mình trong một góc nào đó với bài vở sổ sách cùng tách trà nóng, hay lang thang cuốc bộ vô định ngoài đường, tôi thường chọn cho mình một mùi hương Xanh. Khi mưa lạnh và một mình, người ta không còn thấy hảo ngọt. Các mùi ngọt trong thời tiết rét mướt ẩm ướt chỉ khiến bản thân thêm nặng nề ủ ê và "dính". Như vậy bức bối vô cùng. Các mùi ngọt sẽ làm chệch nghiêm trọng cảm xúc của tôi lúc này.






   Những lúc lạnh thật lạnh, chỉ tôi và mưa, tôi thích thú cảm nhận Cologne của Thierry Mugler. Mùi hương dìu dịu yên bình ve vuốt trên da, phủ sắc xanh cây cỏ mơn mởn lên những trắng đen cảnh vật, những vệt táp sắc lạnh của mưa. Cảm giác một mình nhưng không đơn độc, rét mướt nhưng không cùng cực, bởi Cologne là loại hương thơm ngan ngát đượm sức sống và lạc quan. Cologne cho người ta cảm giác mình luôn tồn tại, và không có quyền bi quan. Cologne khiến cảm giác lạnh giá bớt giá lạnh đi nhiều.






   Vô định rồi lạc vào một quán xá ấm áp nào đó, tôi nhớ đến hương thơm Un Jardin sur le Nil của Hermes. Chắc hẳn chúng ta không còn xa lại gì mùi hương tuyệt đẹp của nhà Hermes, được nhiều người yêu mùi hương cô đọng ngắn gọn và dễ thương thành Nil. Người ta quen mặc Nil giữa ngày hè nóng nực để xua tan cái oi bức ngây ngất. Tuy nhiên, đã bao giờ bạn thử Nil giữa cơn mưa rét mướt vô hạn? Ngồi trong một nơi lạ lẫm ngắm mưa, người ta không còn sợ một mình nữa, bởi Nil yên bình đến lạ. Vị xanh chát trầm ấm tỏa sáng trên da bởi những hoa sen, những hoa quả, những gỗ... Nil xua tan giá lạnh, vị xanh tỏa ra mơn man ủ ấm.










   Ngồi mãi cũng chán, tôi tạt ra đường, rồi thấy mình dạt vào một mái hiên khiêm tốn cũ kĩ nào đó, lắng nghe âm thanh giá lạnh rạt rào liên hồi. Những hạt mưa li ti bay lạc rồi vỡ òa khi chạm vào kẻ trú mưa, sực lên hơi lạnh, rồi được mái hiên rong rêu xua tan. Tôi nhận ra mùi hương không tên của Maison Martin Marguela, Untitled. Untitled có vị ngái xanh mơn man dịu nhẹ của hoa lại phảng phất khói, sau phả lên vị bạc hà the the. Loại hương xanh tĩnh lặng nhưng thênh thang. Ở phần hậu của Untitled, tôi nhận ra hương xanh thanh và khô ráo, tựa như mưa dần ngớt, cây cỏ cảnh vật dần bớt ủ ê ướt át.








   Ngớt mưa, cũng là lúc người ta thôi xúc cảm, định vị lại bản thân, và bước những bước không còn vô định. Tôi trở về với thế giới nơi tôi thực sự thuộc về, nơi có những người cần tôi và hiểu tôi. Vẫn lất phất tia giá lạnh lảnh lót chạm lên da thịt, tôi bước qua một ai đó. Phảng phất hương hồng xanh róc rách. Tôi nhận ra hương hoa hồng, nhưng không hồng, mà đượm xanh trên nền màu trắng đen sống động, êm đềm tựa nước chảy qua những lá non ngút ngát những hoa dại nở bừng. Xanh của lá phả lên cảnh vật. Mưa ngớt hẳn. Hương hồng xanh vẫn thoang thoảng. Tôi mỉm cười thảnh thơi khi biết được cũng có một ai đó yêu những cơn mưa giá lạnh, yêu màu xanh êm ru giữa mùa đông khô khan đen trắng. Người ấy thật khéo chọn mùi hương. Nhẹ và trong tựa nước, mùi hương mang tên L'Ombre dans l'Eau của Diptyque.








   Có ai như tôi không? Yêu mùa đông yêu những giá lạnh, yêu những cơn mưa lạnh lẽo nồng nàn những gợi nhớ. Khi đó, người ta sẽ một mình và vô định, kiếm tìm những ký ức tưởng chừng đã quên. Trong cơn mưa, tôi thường lạc lõng đâu đó, mong mỏi tìm lại được những mùi hương xưa cũ quá khứ để song hành...

... Khói của By Kilian ...



   Mùa thu năm nay, By Kilian cho ra bộ sưu tập Addictive State Of Mind gồm ba mùi hương đầu tiên là Light My Fire, Intoxicated và Smoke For The Soul. Dịch nôm na Thì tên bộ sưu tập là Trạng thái nghiện của tinh thần, với các mùi hương Nổi Lửa Tôi Lên, Say Túy Lúy, và Khói Cho Tâm Hồn. Tôi kém tiếng Anh, dịch ngô nghê thế, chỉ mong các bạn có tí cười nụ vui vẻ.







   Thật lòng, tôi yêu thích các sáng tạo của By Kilian, tôi chỉ không chịu được...cái giá và cách đặt tên mùi hương của nhà này. Bỏ qua những cái tên nghe nửa như duyệt binh nửa như nhạc Pop lâu đời, tôi xin phép được gọi tên tiếng Anh nguyên bản của các mùi hương, sau đó sẽ Việt hóa chúng theo cách tôi cảm nhận. Lần này, các bạn mà cười nụ vào cảm xúc của tôi, tôi sẽ giận thật sự, và hút lại thuốc cho xem.


   Addictive State Of Mind, tôi tạm gọi là bộ sưu tập Khói. Khói phê pha gây nghiện tâm hồn. Quả thật là ý tưởng đắt giá và gây được sự tò mò hóng hớt cao. Tôi muốn xem By Kilian làm mới Khói như thế nào. Ba mùi hương, ba loại khói: cần sa, cà phê, và thuốc lá. Không cần suy nghĩ, tôi biết bạn sẽ tò mò loại khói nào trước tiên.


   Cần Sa Smoke for the Soul









   Tôi không nghiện cần sa. Thật lòng! Dưới tác dụng của cả loạt các bộ phim hài nhảm Holywood, cần sa trở thành một loại khói vừa nên tránh xa lại vừa gây hớn. Ở đâu ra loại khói mà khi hít vào, người ta phê pha quên cả trời đất, làm đủ thứ động trời, rồi cười ha há ra với nhau. Ai mà chả thấy kích thích một cách sợ sệt. Tuy nhiên, tính tôi thích tự chủ trong mọi tình huống. Uống rượu không say, mà phải tỉnh để còn đưa lũ say về nhà an toàn. Vậy nên tôi chỉ đứng xa ngắm cần sa, chứ chả dám thử bao giờ.

   Cần sa trong nước hoa tôi từng thử vài mùi, ví dụ như Cannabis Rose và Cannabis Sandal của nhà Fresh. Tên kêu thế! Tôi thử thì thất vọng hoàn toàn. Cần sa đâu chẳng thấy, chỉ thấy nồng nặc hoa hồng, với những gì ngọt ngọt. Một vài mùi cần sa khác tôi thử, nhưng cũng chưa thấy có gì đáng để mình phải nghiện. Cho đến khi tôi thử Cần Sa của By Kilian.


   Tôi từng hờ hững lướt qua Smoke for the Soul, cho đến khi một người bạn sành nước hoa hào hứng kể về mùi hương này, tôi mới tò mò. Lần thử Cần Sa đầu tiên, ở Paris, thất bại hoàn toàn! Đại loại là tôi hít Cần Sa cũng thấy ưng ưng vui vui, nhưng tôi không nghĩ cần sa lại ngửi ra cái vị hoa quả chín lên men quyện khói khói ương ương. Nếu chỉ kiểu rượu hoa quả rồi thêm tí khói vào thì có gì đáng để nghiện!


   Lần thử thứ hai, ở Hà Nội, tôi bớt háo hức, điềm tĩnh xịt hai hơi Cần Sa vào hai bên bắp tay rồi cắp laptop đến quán cà phê quen viết bài. Tôi vào quán, bước qua vài bàn đông vui sẵn mấy bạn trưởng thành đang phì phéo khói thuốc bàn luận bài vở gì đó, có mấy người quay ra nhìn tôi. Cái nhìn vừa là lạ lại vừa...đồng cảm. Tôi ngài ngại, song cũng khoái trá, hít sâu thêm chút mùi Cần Sa trên da thịt. Ngái xanh . Khá "thảo dược". Khá là "cỏ". Không chạy đâu cho thoát, mùi hương ngập ngừng xanh um phả ra không khí. Hương thơm bốc lên như khói. Vừa lạ vừa dị. Nhưng hút mũi không ngờ. Tôi từng bị ấn tượng, trong các bộ phim Holywood, những kẻ nghiện cần lúc nào cũng lờ đờ dở mê dở tỉnh, cứ hềnh hệch không phải lối. Tuy nhiên, Cần Sa tôi thử không khiến tôi u mê kiểu ấy. Mùi hương phủ lên da lớp khói xanh nhẹ bẫng, tạo cảm giác lạ lắm. Không oặt oẹo ủ ê như kẻ nghiện, cũng không đậm đặc u mê khói quá đà. Cần Sa thực sự có lẽ là đây, loại khói dành cho cả hai giới, khiến người ta tinh nhạy hơn để mạnh mẽ yêu đời, bởi cuộc sống này như một bữa tiệc khói vô tận, xanh mướt sức sống.


   Khói cà phê Intoxicated








   Cà phê, chúng ta có nhiều rồi. Tuy nhiên, hẳn bạn còn nhớ, tôi từng nói rằng tôi chưa thực sự tìm được một mùi hương cà phê lý tưởng gần với suy nghĩ của mình nhất. Liệu Intoxicated ra đời có làm những người yêu hương cà phê hoan hỉ?


   Intoxicated đắng, đậm đường, chất lượng, nồng đượm. Nhưng...không hay. Ngửi tốt, nhưng không hay. Nói cách khác, loại cafe này khi mới uống khiến tôi nhớ ngay đến huyền thoại Amen của Thierry Mugler, sau vài ngậm lại khiến tôi mường tượng đến Amen Pure Coffee cũng của Thierry Mugler. Tất nhiên, với cái giá khá đắt đỏ, kèm theo thông điệp "mùi hương được hoàn thiện từ những nguyên liệu tinh túy nhất", Intoxicated ngửi bớt nhức mũi, bớt mạnh bạo so với Amen. Hay nói cách khác, đây là bản Amen được làm tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, nếu chọn, tôi sẽ chọn Amen chứ không chọn Intoxicated. Bởi Amen ra đời trước, là một sáng tạo tuyệt hảo, tràn đầy dũng khí. Intoxicated ngửi đậm, dày hương cà phê, nhưng không đắng, lại cay cay bởi gia vị. Độ bốc tỏa của Intoxicated không tệ, nếu không muốn nói là khá mạnh. Intoxicated có thuốc lá, tuy nhiên rất nhẹ, quyện với gia vị quế, rồi bị cà phê đặc đường đè lên, ngửi đặc và chắc như một loại gỗ ngọt. Mùi hương nghiêng về giới tính nam. Chắc chắn, ngửi rất cuốn hút. Nhưng, như tôi đã nói, tôi vẫn chọn Amen. Nếu thừa tiền, hoặc ai tặng Intoxicated, tôi hoàn toàn mãn nguyện.


Thuốc lá vàng Light My Fire









   Light My Fire, em là ai, từ đâu đến? Tưởng như đã gặp em đâu đó rồi, nhưng em lạ lẫm. Đẹp. Và không ngại ngùng. Dụi đầu vào tôi, tóc em vàng óng, những lọn tóc cọ lên mũi tôi, vừa mượt mà lại vừa mạnh bạo. Tôi yêu những lọn tóc của em. Lâu rất lâu rồi không ai chuộng kiểu tóc retro ấy. Những lọn tóc uốn lượn từng lớp khi thì bay bổng, khi thì e ấp. Tóc em tựa chiếc lá vàng được hong khô. Đó là Light My Fire, một phụ nữ trưởng thành, có gu thời trang chuẩn mực, mang hơi hướng hoài cổ. Em đẹp lạ, và chủ động. Light My Fire có thuốc lá, có mật ong, có hoắc hương...cùng nhiều note khác hòa quyện một cách tuyệt đẹp và mịn mượt. Tôi để Light My Fire đè lên da thịt, mùi hương thuốc lá vàng rộ cuồng nhiệt bốc tỏa. Nhiều người khen mùi hương, nói là ngửi "lôi cuốn", "hấp dẫn", "lạ", "cuốn hút" chứ không chỉ khen là "thơm". Tôi nghe rồi cố hiểu tại sao Light My Fire lôi cuốn khi ở bên tôi. Sau vài lần ăn nằm với Light My Fire, tôi vẫn chưa thực sự thấy yêu cô. Thích thú những lọn tóc vàng, nhưng tôi không cần cô. Cô đẹp, và sẽ đẹp hơn nếu song hành cùng một phụ nữ nào đó, chứ không phải với tôi.


   Tóm lại, trong bộ ba mới ra của By Kilian, Light My Fire là mùi hương có cá tính hơn cả. Tuy nhiên, tôi còn trẻ lắm, vậy nên tôi yêu Cần Sa Smoke For The Soul. Lần này, By Kilian không nhung lụa hóa hộp được nước hoa, mà giản đơn và gu hơn. Mỗi sáng tạo được đặt trong một chiếc hộp kim loại tuyệt đẹp, cách điệu từ hình dáng hộp đựng thuốc lá ngày trước.

... Mùi của phù phiếm ...



   Lâu lắm rồi, hồi tôi "còn trẻ", tập tọe chơi nước hoa, tầm 14 năm trước, khi ấy nước hoa hiếm lắm, lại còn đắt. Tôi với cô bạn thân cứ ngửi rồi... thèm rồi xuýt xoa: " Đúng là phù phiếm!" Thời đó, internet chậm như rùa, người ta vẫn còn chuộng Hotmail và Yahoo! Mail, chưa có khái niệm google, thành ra nước hoa lại càng bí hiểm, mức độ phù phiếm lại càng cao. Ôi cái thời xưa ấy...

   Hôm rồi, sinh nhật Q., chúng tôi có lượn lờ quanh Hà Nội để mua một cái máy nghe nhạc siêu đắt làm quà chủ nhân muốn tự tặng bản thân. Có thể với nhiều người một cái máy nghe nhạc tầm 5-6 triệu là "thường thôi", nhưng với tôi, thế là xa xỉ, đủ để tôi toát mồ hôi. Nhìn Q. sung sướng hồ hởi "đổ" Steve Aoki rồi Hardwell vào máy, tôi cũng muốn... "đú" theo. Tôi có thói quen hay hít hà. Cầm cái máy nghe nhạc giá cao, tôi hít sâu một cái, và kết luận: " Mùi của phù phiếm!" Q., biết tính tôi, chê nghe chả khác gì khen, mà khen thì có khi lại là móc mỉa, lấy làm khoái trá, gợi ý tôi viết một bài về Phù phiếm trong mùi hương.







   Chủ đề hay.


   Và chúng ta bắt đầu.

   Tôi từng có suy nghĩ nước hoa là một cái gì đó xa vời, đắt đỏ. Đúng nghĩa phù phiếm. Hồi đó tôi còn đi học, lương viết báo chỉ đủ ngồi cà phê và mua tí quần tí áo cho nổi, chứ khó có thể vô tư mua nước hoa. Đã từng có lúc, tôi nghĩ nước hoa đúng nghĩa vô hình. Có cũng được không có cũng chả ai nhận ra. Mua một thứ có cũng như không, chẳng phài phù phiếm thì là gì?

   Sau, tôi sắm cho mình một mùi hương, rồi vài ba mùi hương. Dần nhận ra đâu là tính cách ẩn của mình được mùi hương phát hiện, biết thích thú khi ai đó khen mùi hương hợp với tính cách của bản thân, tôi bớt coi nhẹ mùi hương, và không còn coi mùi hương là phù phiếm. Tôi dần định nghĩa lại mùi hương. Giờ, mùi hương quan trọng không kém gì việc tôi đánh răng tắm rửa mỗi ngày. Mùi hương còn mang tâm trạng, mang cảm xúc, mang gợi nhớ. Vì với nhiều người mùi hương quan trọng vậy, "người ta" bắt đầu thấy mùi hương bị làm giá, bằng cách này hay cách khác. Và chúng ta có một nhánh mùi hương mới, mang tên của bài viết lần này.


​( Bạn có nghĩ đây là một lọ nước hoa? )






   Tôi thích hình thức. Thật lòng, có ai không thích hình thức? Đẹp ai chả thích ngắm ai chả thèm nhin! Tính cách một người dù hay ho tốt đẹp cách mấy mà bị khoác lên minh một hình thức tẻ nhạt, một phong cách ăn mặc có vấn đề, hẳn là sẽ để vuột mất vô vàn cơ hội tốt trong cuộc sống này. Tuy nhiên, tôi thích hình thức vừa phải. Rắc rối thế cơ chứ! Tức là tôi dị ứng với những người ngoại hình chải chuốt sáng láng đẹp đẽ bắt mắt nhưng tính cách lại nhờ nhợ vô hồn. Tóm lại, tôi khá khó chiều. Tuýp người gây thiện cảm với tôi không cần quá cầu kì ăn mặc, nhưng cần phải một cá tính một đam mê rõ ràng. Và từ con người, có thể suy ra mùi hương.

   Mua một mùi hương, tôi không quan trọng rẻ hay đắt, miễn là phù hợp với khả năng tài chính và mức độ yêu thích của bản thân. Nhiều khi, một lọ nước hoa giá vài ba trăm nghìn bị tôi coi là đắt đỏ phù phiếm, bởi nó vô vị tẻ nhạt và không hợp với người chủ. Ngược lại, mua một mùi hương giá vài triệu đồng lại là may mắn, bởi tôi chọn được cho mình, trong một bể hàng nghìn các mùi hương đủ loại, một mùi hương tâm đắc. Tuy nhiên ( lại tuy nhiên! ), có một dạng mùi hương luôn khiến tôi chần chừ, thậm chí là lãnh cảm, bởi vì nó...phù phiếm.




​( By Kilian quá đẹp, với họa tiết bên sườn hộp và lọ nước hoa nhìn hao hao... trống đồng Đông Sơn của Việt Nam )



   Lấy ví dụ nhà nước hoa By Kilian. Tôi rất thích nhà nước hoa này, bởi thực sự By Kilian có rất nhiều sáng tạo đẹp và lôi cuốn. Vậy mà chẳng hiểu sao, đến giờ tôi vẫn chưa có một lọ By Kilian nào cả. Các sáng tạo của By Kilian rất "hoành tráng", lọ nước hoa 50ml vuông vức được hoàn thành tỉ mẩn, đặt trong một chiếc hộp được lót nhung lụa, hộp có khóa hẳn hoi. Chiếc hộp bóng bảy to ụ cất giấu lọ nước hoa xa xỉ bé tí. Nom rõ sang chảnh! Rẻ nhất cho một sáng tạo của By Kilian cũng có giá trên 5 triệu Việt Nam Đồng. By Kilian biết cách đa dạng hình thức các sáng tạo của mình. Khi thì cái hộp bóng bảy nhung lụa, khi thì cái cái xắc cầm tay óng ánh. Nhìn long lanh hút mắt lắm! Rất nhiều lần tôi muốn liều để mua một mùi hương đẹp cả phần nước lẫn phần vỏ. Tuy nhiên, cuối cùng, tôi đã ngậm ngùi nhét lại tiền vào ví. Đó là khi tôi phát hiện ra By Kilian bán thêm một bản nước hoa giản dị bên cạnh bản nước hoa được nhung lụa hóa phù phiếm. Bản giản dị này chỉ là một chiếc lọ thủy tinh có in tên tuổi nhà nước hoa cùng mùi hương. Bạn vặn lọ nước hoa ấy ra, rồi đồ vào cái lọ con con kèm theo, đậy nắp hai lọ vào, rồi bạn dùng lọ con con để xịt nước hoa. Bản không nhung lụa giá rẻ hơn một nửa so với bản nhung lụa. Tôi ngớ người, xen lẫn bối rối. Nếu mua bản nhung lụa, thì đồng nghĩa với việc tôi trọng hình thức hơn nội dung, mua lọ nước hoa để ngắm để khoe nhiều hơn để "mặc" thì quả là hời hợt. Nếu mua bản giản dị thì hóa ra tôi không trọng hình thức, mà như vậy thì không phải là tôi rồi. Tôi ước, giá mà By Kilian bớt "bung lụa" phần hình thức thì tốt. Khi ấy mùi hương sẽ có một ngoại hình vừa vặn hơn dễ gần hơn. Giờ, tôi thấy By Kilian là phù phiếm.




( Đâu cần một dòng quảng cáo phô trương đến vậy cho một lọ nước hoa? )



   Thấy tôi có vẻ thích nước hoa, một vài người hỏi tôi có lọ nào của Clive Christian không, tôi hỏi là tại sao lại hỏi thế, thì người ta trả lời là vì đó là hiệu nước hoa hoàng gia là hàng đắt đỏ là loại nước hoa đắt giá nhất thế giới. Quả là thành công khi tạo dựng được một ấn tượng cao sang vậy trong lòng dân chúng. Vậy mà Clive Christian làm được điều đó! Tôi thỏ thẻ tiếp với người hỏi là vậy Creed có tính không, Creed cũng là nước hoa hoàng gia, nghe nói Napoleon Bonaparte nghiện nước hoa nhà này lắm. Tôi đặt ra câu hỏi cách đây tầm 2 tháng, đến giờ vẫn chưa có câu trả lời. Quay lại với nhà nước hoa hoàng gia cao sang đắt đỏ Clive Christian, thú thực, tôi ... lãnh cảm. Dửng dưng. Tôi chưa bao giờ có ý định hay hứng thú thử bất kì mùi hương nào của nhà này. Với nhiều người, có thể họ thấy hợp với lối PR hoàng gia kiểu Clive Christian, dùng nước thơm của hoàng gia để thấy mình hoàng gia. Tôi thì thấy...phù phiếm vô bổ. Mỗi lần tò mò định cầm vào Clive Christian, tôi lại thả lỏng tay. Nhà nước hoa này mặc định trong đầu tôi mùi của hoàng gia của nữ hoàng Elizabeth. Tôi thì không thế! Thề! Tôi không ghét nữ hoàng. Tôi chỉ không muốn bị ngửi giống quý tộc hoàng gia giống hoàng tử giống nữ hoàng thôi.





( Tôi không chắc liệu thực sự Nữ hoàng Anh có dùng và yêu thích mùi hương của Clive Christian hay không? )



   Với tôi, phù phiếm là khi hình thức "đắt" hơn nội dung, hoặc khi quảng cáo lăng xê tạo dựng hình tượng quá nổi. Công nhận! Phù phiếm nhất có lẽ là cái quảng cáo. Đặc biệt là quảng cáo nước hoa. Tôi từng có bài viết mang tên Những loại nước hoa "tụt quần", bạn có thể đọc lại cho vui. Người ta nói quá lên về những mùi hương vô thưởng vô phạt, sử dụng chiêu thức bản năng nhất để phù phiếm nhau: Sex. Nhà sản xuất phù phiếm người tiêu dùng. Và người tiêu dùng phù phiếm bản thân. Chúng ta xuất xưởng và tiêu thụ vô vàn những mùi hương vô hồn và gọi đó là đỉnh cao của nam tính của gợi tình của những linh ta linh tinh. Thật bi hài cho cái phù phiếm kiểu này.





​( Liệu Roberto Cavalli có thực sự làm ra mùi hương hấp dẫn kích thích như trong tấm hình quảng cáo? )



   Quay lại với By Kilian ở phần đầu bài, một cô bạn hỏi tôi là giờ có gì đắt hơn By Kilian không, tôi hỏi để làm gì, cô nói ai cũng dùng By Kilian, nhàm chán lắm rồi, cô cần cái gì đắt hơn và...độc hơn. Tôi chán chả buồn trả lời. Mùi hương cô cần đơn giản quá! Hóa ra ngửi đắt và không đụng hàng là chuẩn. Tôi tưởng tượng cô, như một công chúa nhỏ, xung quanh giường bày biện cơ man nào là những hộp Kilian nhung lụa bị cô làm cho mất hết cả mùi vị. Tự nhiên thấy rùng cả mình.

... Gỗ của Mannup ...



   Trong khi bản thân chúng ta sa đà vào rượu, vào thuốc, vào đồ ngọt, thì tôi luôn nhận được nhiều gợi ý về Gỗ cho nam giới. Thực ra, chúng ta luôn đề cập đến Gỗ trong nhiều bài viết trong Scent, chẳng qua là chúng ta chưa một bài viết thực sự tôn vinh Gỗ thôi. Tôi nghĩ, giờ là lúc lý tưởng để chúng ta nói về Gỗ. Gỗ của Mannup.


   Cá nhân tôi thích Gỗ. Nước hoa ở nhà cơ man nào là mùi gỗ. Đàn bà có hoa thì đàn ông là gỗ. Hoa đa dạng thế nào thì gỗ đa dạng thế ấy. Tôi ngồi cà phê, nghe jazz xưa cũ, ngắmvà mường tượng xem nên viết về Gỗ thế nào cho phải, để bạn đọc không thấy liên miên. Tôi quyết định gọi các mùi hương gỗ là Gỗ, chứ không tỉ mẩn phân chia gỗ tùng gỗ đàn hương gỗ trầm... Lối phân chia kĩ lưỡng vậy khiến bài viết trở nên giáo điều và khô khan quá. Đó không phải tính cách của người viết.


   Có nhiều cách lý giải tại sao gỗ lại đặc biệt hợp với nam giới, ví dụ như gỗ cứng cáp, gỗ vững chãi. Đó là tính cách của một quý ông thực thụ. Cá nhân tôi còn nhận ra một điều về Gỗ, đó là Gỗ hào hoa và hòa mình. Trong mọi cuộc vui, nếu chịu nghiêng mình, Gỗ sẽ hết mình: đào hoa có, khiêu khích có, hoang dã có, quyến rũ có, độc đáo có, và cả thậm chí "hư hỏng"... Tuy nhiên, trong bất kì cuộc vui nào, nghiêm túc hay đùa cợt, người ta vẫn luôn nhận ra đó một điều rằng Gỗ luôn là Gỗ, không mất đi bản sắc cứng cỏi rất riêng của mình. Đó là điều hiếm thấy, và đáng trân trọng.








   Ấn tượng về tôi về Gỗ đến từ kí ức xưa cũ hoài cổ. Ngày ta còn bé, hẳn bạn và tôi từng ngửi mùi gỗ đó, từ ông chúng ta, từ bố chúng ta. Và giờ, khi chúng ta trưởng thành, chúng ta sẽ cần hương Gỗ ấy, Italian Cypress, của Tom Ford. Italien Cypress nằm trong bộ mùi hương Private Blend chỉnh chu. Mỗi mùi hương trong bộ Private Blend ngửi đều êm mũi, toát lên sự hoàn thiện, và sang trọng. Tôi gọi Italian Cypress là một mùi hương đẹp, chứ không là một sáng tạo đẹp. Bởi như đã nói, bạn có thể ngửi Italian từ những năm tháng ấu thơ. Đó là loại mùi của những ngày tháng cũ, mùi của những quý ông đích thực. Nam tính, sừng sỏ, dạn dày, và cũng ấm áp. Italian Cypress là Gỗ gợi nhớ hồi ức tốt đẹp ấy. Mùi của những năm 70, 80 của thế kỉ trước, điển hình là Brut, là Polo Green, là Armani cùng vô vàn các mùi hương có phong cách rêu sồi xanh the mát... Classic with a twist. Bởi Italian Cypress cứng, nhưng không bị rơi vào trạng thái già như những mùi hương hưng thịnh một thời kể trên. Cũng đúng thôi, với cái giá đắt gấp 10lần những Polo hay Armani cổ kính, quý ông Italian Cypress nuột nà, không quá rêu ngái, không quá the mát thảo mộc gợi mùi bọt cạo râu. Mọi thứ êm đềm, hòa quyện, và "chải chuốt". Tạo nên hình ảnh một người đàn ông vững chãi, có gu, "đỏm dáng" một cách tinh tế chừng mực, và sang trọng. Hương gỗ ấm và êm đềm, lại phảng phất ngọt rất nhẹ khiến mùi hương - người đàn ông không rơi vào trạng thái căng thẳng gồng mình, mà trở nên ấm áp đáng tin cậy. Lôi cuốn theo lối ấy, vừa an toàn, lại vừa "nguy hiểm". Italian Cypress xứng là điển hình một mùi hương Gỗ trưởng thành chuẩn mực nhưng không xưa cũ.







   Có người cho rằng một người đàn ông trưởng thành sẽ dần kiềm mình và thận trọng, anh ta sẽ thôi dần và dừng hẳn những cuộc phiêu lưu. Tôi không nghĩ thế. Hay ít nhất, tôi không thế. Mỗi thời kì, một người đàn ông sẽ chọn cách khám phá riêng, phù hợp với bản thân. Khi trưởng thành vững vàng, người ta càng có nhiều cơ hội và khả năng cho những cuộc phiêu lưu. Phiêu lưu ở đây, xin bạn đừng hiểu hạn hẹp là phiêu lưu...tình ái. Bởi cuộc sống rộng lớn này không chỉ có mỗi màu hồng yêu đương. Tôi muốn nói đến những chuyến đi đúng nghĩa. Có những mùi hương gỗ gợi cảm giác phiêu lưu, vừa sức một người đàn ông trưởng thành. Tôi muốn nói đến sáng tạo đẹp lạ lẫm mang tên Timbuktu của L'Artisan Parfumeur. Một cái tên mùi hương ngắn gọn vừa vặn, nhưng khó hiểu sẽ khiến người ta nảy sinh tâm lý e dè không muốn động đến. Vậy nên chúng ta sẽ bắt đầu từ cái tên Timbuktu. Mùi hương nằm trong bộ Travel Collection của L'Artian Parfumeur, lấy cảm hứng từ những chuyến đi đến các vùng đất xa lạ. Timbuktu, một thành phố cổ ở châu Phi, nơi còn lưu giữ nhiều điều lạ kì, trong đó có một loại nước hoa truyền thống, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, mục đích dùng hương thơm để quyến rũ rồi giữ rịt lấy đối phương. Hay nói cách khác, mùi hương vừa quyến rũ lại vừa xua đuổi những quyến rũ "nguy hại". Đó là những gì nhà L'Artisan Parfumeur thổ lộ về Timbuktu. Đầy ma mị, bí hiểm, huyền bí. Tôi thấy...cũng có phần đúng. Tuy nhiên, với Timbuktu, tôi không chỉ thấy sự lôi cuốn kì lạ, mà còn cảm nhận một vẻ đẹp dị kì hiếm hoi. Trên da, Timbuktu có độ nóng, khô, tựa như khí hậu về chiều, phảng phất vị xanh quả chín và cỏ ngái. Mênh mang, yên bình. Tuy nhiên, rất nhanh, bóng tối đổ xuống. Timbuktu không còn có vị nắng vàng rang và xanh ngăn ngắt, mà trở nên thím thẫm lại. Mùi hương vẫn giữ phong thái mênh mang yên bình ngay cả khi bóng tối dần buông bao phủ. Khói từ đâu tỏa ra, phủ lên cảnh vật, phủ lên cỏ cây, khiến mọi mùi vị đều được phủ lớp khói lạ thơm ngây ngất. Timbuktu là loại hương gỗ hoang dã, toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ hoang sơ, hoàn toàn không kì quái gây hại, mà chỉ thấy lạ lẫm xong lại gắn bó.







   Một người đàn ông trưởng thành liệu có gì đó giống một phụ nữ chín muồi? Tôi nghĩ trưởng thành không có nghĩa là già cỗi, hay nói cách khác, đàn ông trưởng thành tựa gỗ nở hoa. Có một mùi hương đem lại cho tôi cảm giác ấy, mang tên Oud, đến từ Maison Francis Kurdjian. Đọc đến đây, tôi nghe thấy có ai đó thở dài ngao ngán:" Lại Oud..." Cũng đúng thôi, Ở thời buổi nhà nhà làm Oud, coi Oud là một chuẩn mực sang trọng rồi hiếm hoi, thành ra tôi thấy...ngấy Oud. Oud của Maison Francis Kurdjian, thật may mắn, không giống những mùi Oud chúng ta từng biết. Từ cách đặt tên giản đơn không hoa lá cành cho mùi hương, tôi hiểu nhà nước hoa đã rất tinh tế, thậm chí "kiêu ngạo" khi sáng tạo ra Oud. Mùi hương chỉnh chu lịch lãm và nam tính cứng cỏi phủ lên da, người ta nhận ngay ra vị gỗ thuần nhất quyện gia vị như hạt tiêu. Khô và cay dịu. Oud tinh tươm, ngửi qua thấy giản đơn, nhưng nếu hít nhẹ đi chút, người ta dễ dàng thấy có lớp nghệ tây êm ái lót dưới combo gỗ+gia vị một cách tinh tế nhịp nhàng. Và tôi đặc biệt thích cách xử lý mùi của Maison Francis Kurdjian. Nhà nào cũng vậy, làm oud là thường kèm theo nghệ tây. Hỗn hợp này ngửi ngầy ngậy êm êm khoi khói. Francis không bị thế. Hương Oud tinh tươm như buổi sáng một ngày lạnh giời, dần sáng trên da khi gia vị bớt khô, mà trở nên ấm áp, gỗ bớt lạnh lùng, mà như đang trải lòng, trở nên thơm một cách rạng rỡ. Oud giàu gỗ và gia vị mạnh mẽ lôi cuốn lúc đầu xuống mùi chuyển thành hương gỗ ướp hoa đẹp và quyến rũ...Tôi không coi Oud của Francis là mùi hương oud kiểu trào lưu, mà là mùi hương Gỗ rất đẹp và khó quên. Tôi xịt Oud, nhiều người khen mùi hương thơm, và hỏi tôi có phải mùi...Hermes không. Tôi hiểu câu hỏi ấy, và cảm thấy rất thích thú. Người ta quan niệm, cứ thơm và sang trọng, thì hẳn phải là Hermes.






   Trưởng thành là khi người ta hiểu được giá trị của Một Mình. Tôi lướt facebook, hay phì cười bởi những dòng status ngô nghê cảm xúc của nhiều người trẻ, đại loại là cứ một mình là...buồn, một mình là tự kỉ, một mình là thụ động là trống không là không làm ăn được gì. Đại loại thế! Đi đâu cũng thấy các bạn tự kỉ các bạn buồn. Buồn tự kỉ kiểu gì mà vẫn ý thức được chụp cái selfie bằng phần mềm giả tạo 360 cho nó lung linh cho đúng kiểu buồn. Kể ra cũng đáng yêu! Từ lâu rồi tôi không có cảm giác sợ một mình, hay có cảm giác tự kỉ. Một mình là khi tôi muốn nhấm nháp cảm xúc buồn vui của riêng mình mà không sợ bị ai quấy rầy. nghe loại nhạc tôi thích một cách thảnh thơi, xem bộ phim đen trắng cũ kĩ lỗi thời, và sướng nhất là viết bài chia sẻ cảm xúc cùng những người yêu mùi hương. Một mình, tôi thường mặc một mùi không quen thuộc, và cảm nhận về nó, rồi viết ra. Tôi đang viết về Gỗ của Hermes, mang tên Santal Massoia, thuộc bộ sưu tập Hermessence. Mỗi mùi hương trong bộ Hermessence là một note chủ đạo, được ví như một bài thơ lãng mạn xúc tích. Hermessence ngửi giản đơn, chân thật, gần gũi, tạo cảm giác thư thái, và yêu cuộc sống xung quanh. Santal Massoia thuần gỗ, tinh tươm, yên ắng, nhưng vững chãi, gợi cảm xúc êm đềm. Vừa chạm lên da, Santal Massoia khiến cho người ta cảm giác yêu đời lạ. Gọi là gỗ, nhưng lại có vị kem ngon lành. Tôi thường ngồi một mình, kê máy tính lên chiếc bàn gỗ, trên bàn có tách trà nóng, cùng một vài loại đồ mứt quả khô để nhấm nháp. Santal Massoia chính là mùi của chiếc bàn tôi viết lách. Thơm lựng gỗ thanh thoát sộc lên nhẹ nhàng, ngầy ngậy ngọt vị sữa vị quả, Mùi hương không ủ ê, mà như ủ ấm người dùng, thơm nhẹ nhàng tựa một chiếc áo len mỏng thơm lựng mùi gỗ tươi rói. Một mình mà khoái trá yêu đời vậy, làm sao có thể buồn được?


   Tôi sẽ còn viết tiếp về Gỗ của Mannup, ở nhiều khía cạnh khác. Giờ, tôi không độc thoại nữa, mà dành thời gian để nghe những câu chuyện về Gỗ của Bạn.