Friday, June 20, 2014

... Ghét Hàn Quốc! ...

   Có người bạn hỏi tôi có nên đi Hàn Quốc chơi không? Tôi trả lời chịu khó dành dụm chút, Hàn với Nhật sát sàn sạt, đi Nhật cho bõ.


   Tôi hay đọc tin tức linh tinh rồi tham gia forum này nọ, thấy một thực thế: thanh niên nam giới nhà mình ghét Hàn Quốc thậm tệ, ghét một cách cực đoan, chẳng hiểu sao lại thế. Không biết bạn đọc Mannup thế nào chứ ở các forum công nghệ người ta công kích thô bạo điện thoại ti vi Hàn, các forum sành điệu người ta chỉ trích thanh niên Hàn. Một phần lý do, đó là do ( khá nhiều ) phụ nữ Việt bị ám ảnh Hàn Quốc. Phụ nữ Việt thích đàn ông Việt cũng cao trên 1 mét 8 chân dài biết ăn mặc hợp mốt và "ku", thích đàn ông Việt biết lãng mạn nũng nịu, thích đàn ông Việt cùng quàng khăn len tình nhân đỏ au đỏ ối, thích đàn ông Việt cơ thể khỏe mạnh biết thể thao, thích đàn ông Việt da dẻ mịn màng căng bóng như trai tráng Hàn...đại loại thế.


   Tôi ( đã từng ) ghét Hàn Quốc thậm tệ. Cách đây khoảng... 15 năm, tôi chưa có dịp sang Hàn Quốc. Thời đó ở nhà, chị em còn điên cuồng mốt tô son dày cộm thâm xì nhìn qua tưởng vừa thoát khỏi trận sinh tử chiến về. Khi ấy, nhà đài chỉ biết nhập thể loại phim truyền hình Hàn Quốc bệnh tật khóc lóc để câu khách. Phim nào cũng giống phim nào, quỵ lụy ăn xin sự thương cảm của người xem. Tôi cũng giống như nhiều bạn bây giờ, "căm thù" Hàn Quốc đến mức cực đoan. Và mọi thứ thay đổi khi tôi có dịp đặt chân đến Hàn Quốc.


​( Cung điện ở giữa Seoul )

   Nhiều người xem phim Hàn nghe nhạc Hàn rồi dần bị ám ảnh, nghiện lây sang ẩm thực Hàn, ám ảnh được ít nhất 1 lần trong đời được đến Hàn Quốc. Cá nhân tôi, tôi rất yêu Hàn Quốc. Mặc dù tôi luôn nghĩ đây là điểm đến vừa nên lại vừa không nên. So với Nhật hay Hồng Kông hay Cambodia... hay thậm chí Việt Nam, Hàn Quốc gần như "trơ trọi". Ở đây, chỉ toàn nhà cao chọc trời, cầu xây hiện đại, và thanh niên tươi rói màu sắc nhộn nhịp hệt như trong phim. Vì nhiều lý do, Hàn Quốc không giữ lại được nhiều thắng cảnh lịch sử. Vậy nên cũng dễ hiểu khi cách đây vài năm, một kẻ quốc tịch Hàn đã điên cuồng đốt trụi một cổng thành cổ ngay giữa trung tâm Seoul, khiến cả đất nước bàng hoàng còn hơn có quốc tang. Người dân Hàn hiểu họ không còn gì nhiều. Giờ, một cái cổng thành hiếm hoi ngậm hồn Hàn Quốc bị người dân chính quốc đốt lụi. Không như ở nhà ta, giới trẻ vẫn ngây ngô cười nói trà chanh bão táp ngay sát cái Ô Quan Chưởng được "đại tu" trông còn tởm hơn cả bị thiêu trụi... Hàn Quốc, tất nhiên không khô khan buồn chán cứng quèo như Singapore, bởi họ vẫn còn lại chút cung điện rải rác, đẹp và có hồn. Cung điện đền đài gì ở đâu, tôi nghĩ không cần phải liệt kê ở đây, vì chỉ cần google cái là bạn có tất cả. Ở Hàn Quốc, tôi sẽ rủ bạn ngắm nghía những cái khác, những thứ hiện đại chuyển động. Tuy nhiên, chúng không lai căng, mà nồng nàn chất Hàn. Và đó chính là lý do tại sao tôi vừa yêu cuồng nhiệt lại vừa dửng dưng mỗi khi nhắc đến nước Hàn.


​( cổng thành bị đốt trụi đã được làm lại rất đẹp và không xa rời bản gốc )



   Người dân Hàn Quốc vui vẻ và "đậm chất Hàn" từ đầu tóc đến cách ăn mặc không thể lẫn. Điều này tôi học được từ phim truyền hình Hàn Quốc, và cả nhạc K-pop. Tôi nghĩ không có gì là xấu cả nếu bạn nghiện phim truyền hình Hàn. Bạn có thể xa lạ với những Prison Break, Games of Thornes, The Simpsons... Điều ấy không có gì đáng cười chê hay là không hợp thời cả. Tôi không theo dõi nhiều phim truyền hình Hàn, hay bất kì thể loại phim truyền hình của tây, vì tôi không đủ độ kiên nhẫn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng ngó ngang ngó dọc mấy bộ phim Hàn Quốc đang "gây bão", tôi thường có ấn tượng đẹp. Trong thời đại chủ nghĩa cá nhân lên ngôi, ai cũng nghĩ bản thân là chân lý, và hành động một cách cuồng dại đến mức kì cục "vĩ mô" khó hiểu, thì phim truyền hình Hàn nhẹ nhàng hướng người ta về với những giá trị trường tồn giản đơn nhưng không thay đổi mang tên Gia Đình. Nếu để ý, bạn sẽ thấy nhà cửa bên Hàn rất...chật. Ngay cả nhà của ngài chủ tịch ngài tổng thống, nhìn cứ như mô hình mini. Và trong mô hình be bé đó, một gia đình nhiều thế hệ "chen chúc" nhau, tranh cãi nhau mỗi ngày. Bữa tối, chúng ta thấy họ ngồi ăn món thịt nướng cuốn đủ loại rau dưa tỏi ớt rồi nhai nhồm nhoàm. Tôi yêu hình ảnh đó. Đó chính là hình ảnh ấn tượng nhất đối với tôi về nước Hàn, trước khi được sang Hàn. Sau này, khi được ở Hàn Quốc khá nhiều lần, tôi nhận ra các bộ phim truyền hình Hàn Quốc đã không "búa" tôi. Đi siêu thị, tôi thường gặp hình ảnh dễ thương một cậu trai mới lớn dẫn mẹ đi mua rau dưa, điều mà ở nhà, các hot boy nhà ta lấy làm e ngại. Tôi đi siêu thị, rồi đi ra những khu chợ bên Pusan hay Seoul, ngắm nhìn những chàng trai cô gái đẹp rạng rỡ đi mua sắm vui vẻ cùng cha mẹ mình, mà thấy bản thân cũng nên học tập theo.


   Ngoài chợ, tôi hay gặp các bà già nhìn hệt các bà già trong các clịp nhạc của PSY và Crayon Pop. Những trai xinh gái đẹp chỉnh chu bên đó cũng không khiến tôi thấy ấn tượng bằng. Nhìn không lẫn đâu được, nhìn là biết các bà già xứ Kim Chi. Tóc ai cũng xoăn tít, quần áo óng ánh đủ màu, và đặc biệt là luôn...trang điểm má hồng môi đỏ tươi. Khác với người Nhật luôn chỉnh chu lịch sự kín kẽ, tôi thấy yêu người Hàn bởi họ có nhiều điểm giống người Việt nhà mình lắm: thân thiện, vui vẻ, tuy nhiên cũng rất nóng tính. Khi bạn đi mua sắm ở các khu chợ bên Hàn, bạn có thể mặc cả với các bà già kim chi tóc xoăn tít. Nếu bạn đẹp trai xinh gái, rất có thể bạn được các bà bán rẻ và còn được tặng thêm quà này kia . Tuy nhiên, nếu bạn không không hợp nhãn các bà, lại mặc cả quá đà, các bà sẽ nổi đóa xua bạn như xua tà, thậm chí còn sử dụng cả chân tay với bạn luôn. Thật may, tôi chưa bị đánh khi đi mua hàng bao giờ cả, mà còn hay được tặng quà nữa kìa. 


​( Núi ở Pusan )



   Đi lang thang ở đường phố ở những khu trung tâm mua sắm, bạn sẽ không đếm xuể vô vàn cửa hàng mỹ phẩm thương hiệu Hàn. Người Nhật người Hoa người Hàn cuồng nhiệt nghiện các thương hiệu này. Giá bình dân, cứ mua là được tặng quà, không mua chỉ vào xem cũng có quà, nhân viên bán hàng xinh đẹp nuột nà vui vẻ. Tuy nhiên, rất buồn cười, các quảng cáo mỹ phẩm thường là...nam giới. Ở Hàn Quốc, hình như phái nam là...phái đẹp thì phải. Các tấm hình quảng cáo mỹ phẩm thường hoành tráng các idol K-pop hoặc các diễn viên đang lên. Tấm hình cao bằng người thật, nom rất sáng sủa với nụ cười rạng rỡ, và... hút khách kinh khủng.


   Tôi thích dạo quanh những khu mua sắm nhộn nhịp ở Seoul hay Pusan, và ngắm nhìn những người trẻ Hàn Quốc. Vô tư vô lo, chẳng biết "sửa" nhiều hay "sửa" ít, họ rạng rỡ và...đẹp. Ai cũng mặt mũi thanh tú ai cũng có cái mũi nhỏ xinh cao cao. Nhìn sống động và ...thật. Đôi lúc vô tình gặp một cô gái Hàn đúng nghĩa mặt to tròn bạnh ra, mũi tẹt mắt kẻ chỉ má phính thịt, tôi lại thấy thích thú và ngắm nhìn rất say mê. Tôi kịp làm một vòng nhiều nước châu Á, bản thân rút ra kết luận giới trẻ Hàn Quốc có ngoại hình đẹp và sống đúng độ tuổi nhất. Họ ăn mặc đẹp, nam nữ ai cũng cao ráo, quần áo xúng xính nhìn rất thích mắt. Họ vui vẻ, không xa cách, túm năm tụm ba đi mua sắm đi ăn vặt, cười nói rộn ràng. 


​( Chùa ở Pusan )



   Nam giới Hàn Quốc rất biết chăm sóc bản thân, đặc biệt là những người trẻ. Điều này thể hiện rõ trên khắp đường phố Hàn Quốc. Người Hàn giờ cao lớn, biết cách ăn mặc để tôn vóc dáng, biết cách sử dụng hóa mỹ phẩm để bề ngoài sáng sủa hơn. Ở Hàn Quốc, việc một chàng trai sử dụng BB Cream hàng ngày là chuyện quá thường. Sau, mốt này lan sang cả Nhật Bản, và giờ là tới Việt Nam. Hãng mỹ phẩm Hàn Quốc nào cũng có vài loại BB Cream khác nhau dành cho nam giới. Thậm chí các hãng mỹ phẩm lớn cũng "học đòi" theo: Clinique có BB Cream cho nam, Lab Series có BB cream cho phái mạnh... Tôi nghĩ, thứ kem này chắc chỉ có mấy chàng trai trên TV vất vả thức khuya dậy sớm chạy sô mới phải dùng. Thực tế, người Hàn Quốc có nước da rất đẹp và trẻ lâu, BB Cream là thứ thừa thãi với hầu hết nam giới Hàn. Tôi có hỏi một cô bạn người Hàn Quốc, nam giới Hàn liệu có nhão nhoẹt giống trên mấy phim Hàn không? Cô cười lớn và nói nam giới Hàn khắt khe như nam giới Nhật vậy. Họ độc tài, mạnh mẽ, chứ không như mấy chú cún con trên phim. Có lẽ phim ảnh phản ánh nam giới Hàn nhẹ nhàng, yếu đuối, lụy tình để nam giới Hàn ngoài đời bớt "cứng" bớt khắt khe chăng? Tôi xem mấy clip nhạc Hàn, thấy...sởn da gà với hình tượng các hotboi nhỏ tuổi nhảy vô cùng điệu nghệ nhưng trang điểm make-up khiếp khủng quá. Hèn gì ở nhà nhiều người hãi Hàn Quốc đến vậy. Tôi có thể khẳng định, nam giới Hàn ngoài đời họ không thế. Không son phấn đẫy đà, không vấn tóc điệu đà, không õng ẹo ái nam ái nữ. Nam giới Hàn ngoài đời còn đẹp hơn trên phim ảnh.


​( Biển ở Pusan )



   Nam giới Hàn đã khiến cho quan hệ Nhật-Hàn trở nên nồng thắm lên rất nhiều. Người Hàn bớt ghét người Nhật bởi người Nhật chăm sang Hàn Quốc để mua The Faceshop. Người Nhật yêu người Hàn hơn bởi Hàn Quốc có Lee Min Ho. Có lần ở Seoul, tôi đi tòa nhà mua sắm Lotte, lang thang ở tầng 1, thấy phía ngoài cơ man là phụ nữ trung niên Nhật, dáng vẻ nóng lòng sốt ruột. Tôi rất ngạc nhiên, vì hiếm khi thấy người Nhật ở nơi công cộng thể hiện cảm xúc một cách rất rõ rệt thế. Vài ba người châm thuốc hút, nhẫn nại đứng phía ngoài ngột ngạt người. Tính tôi hóng hớt, cũng thử ra xem có gì vui không. Quan sát một phút, phát hiện ra hôm nay Lotte có sự kiện đặc biệt: Lee Min Ho giá lâm. phụ nữ Nhật đứng tuổi hớn hở công khai chờ đón sự kiện ấy. Hiểu ra sự vụ, tôi rút lui, chạy ra phía chợ bên cạnh, rúc vào ngõ ẩm thực bình dân giữa lòng Seoul.


   Ẩm thực Hàn ngon và gần gũi với ẩm thực Việt đến lạ. Vậy nên không khó hiểu khi rất nhiều người Việt yêu món ăn Hàn. Kim Chi cải thảo ăn chua chua như dưa muối nhà mình, lại kèm thêm vị cay rất thích thú. Canh kim chi từa tựa món canh dưa ngoài bắc, chua rôn rốt có kèm thêm cay. Cơm rang kim chi hao hao món cơm rang dưa ở nhà... Kim chi là món quốc hồn quốc túy của Hàn. Vậy nên vào bất kì quán ăn nào, bạn cũng sẽ thấy chễm chệ hũ kim chi được đặt trên các bàn ăn. Tôi hỏi tiếp cô bạn người Hàn rằng tại sao người Hàn nhà cô ai da cũng trắng cũng đẹp cũng trẻ lâu vậy, có phải do...thẩm mĩ viện không? Cô ... cười sướng, nói rằng có thể là do người Hàn Quốc ăn kim chi ăn nấm mỗi ngày nên ai cũng đẹp thế. Kim chi, vừa như liều thuốc tiên, lại vừa là rắc rối lớn. Món rau lên men bằng tỏi ớt này nếu ăn hằng ngày sẽ khiến cơ thể bạn sặc mùi tỏi ớt nặng nề không thể che dấu. Đứng cạnh một người Hàn, không cần phải nhìn, bạn cũng sẽ nhân ra ngay, bởi mùi tỏi ớt đặc trưng. Viết đến đây tôi tự hỏi, liệu chúng ta người Việt ăn mắm cá mắm tôm thì có mùi gì nhỉ?


​( trung tâm Seoul )



   Viết bài về Hàn Quốc, tôi không miêu tả đền đài thành quách nào, mà chỉ kể với bạn những điều dung dị khiến tôi thấy gắn bó với đất nước này. Hình tôi chụp chèn vào bài cũng hoàn toàn đáng được phán là lạc đề, bởi không có hình nào minh họa nam thanh nữ tú hay mỹ phẩm hay kim chi. Bài một kiểu, hình một kiểu chỉ để bạn nhận ra, Hàn Quốc không đáng ghét hay buồn tẻ.


   Tóm lại, nếu hỏi lại câu hỏi có nên đến Hàn Quốc không, tôi xin được đổi câu trả lời:" Có!"



... Tìm gì ở Nhật Bản? ( kì 2 ) ...




   Người Nhật vận hành không ngơi nghỉ. Hiệu quả? Tất nhiên! Điều này khỏi bàn cãi. Điều tôi thấy đáng quý chính là cách người già Nhật vận hành. Một cách tự nhiên tự nguyện và rất có ích. Tôi có dịp dạo qua cả thành thị lẫn nông thôn lẫn vùng núi Nhật, và đều thấy người già Nhật tỉ mẩn làm những việc ý nghĩa. 


​( Vườn trên núi ở Kyoto. Nguồn ảnh: Tác giả )



   Một sớm ở Kyoto, đang thăm thú ở một khuôn viên vườn - chùa rộng lớn um tùm yên tĩnh. Lùm xùm trong bụi cây ngay sát chỗ tôi đứng, đám cỏ đám hoa bỗng nhiên cựa quậy. Hệt như có ma. Tôi hết hồn. Nhìn quanh quất, chả có con chồn con sóc nào cả. Thấy mà đám cây cứ rung bần bật hệt như trêu ngươi. Thói quen ngủ ít dậy sớm khiến tôi thường là vị khách mở hàng đầu tiên trong ngày ở khắp các chùa chiền thắng cảnh bên Nhật. Thật chủ quan khi nghĩ mình là người thức giấc sớm nhất trong ngày. Từ lùm cây, bổng...nhảy phắt ra một cụ già lưng còng, tay lăm lắm cái kéo cắt cỏ. Tôi giật bắn mình, hết hẳn cảm giác ngái ngủ. Vừa buồn cười vừa thích thú lại xen lẫn thắc mắc, mình dậy từ lúc trời tờ mờ, leo trèo từ đường bằng phẳng lên khu chùa chiền trên cao. Vậy mà vẫn thua một cụ già lưng còng nhỏ bé. Nhỏ bé vậy, sao lại có thể đi bộ thoăn thoắt vượt trướng ngại vật đường xá bậc thang cây cối bụi lớn bụi nhỏ, lên khu chùa vắng lặng chỉ để tỉa tót mấy nhành lá cọng cỏ trước lúc bình mình? Một cách chỉnh chu tỉ mẩn và hoàn toàn "hưởng thụ". Ông cụ khiến tôi nghĩ ngay đến các nhân vật "tiền bối" trong manga 1/2Ranma và Inu-Yasha, phiên bản đời thực tử tế, chứ không...hentai hài hước như trong truyện. Tôi đã được gặp một người già biết tiếng Anh, không phải ở những đô thị sầm uất ở Nhật, mà ở Kyoto, khi ông cụ chủ động bắt chuyện với tôi. Ông cũng ngạc nhiên khi thấy có một người trẻ dậy sớm như ông, và nói xin lỗi vì đã làm tôi tỉnh ngủ theo cách hơi khác lạ. Ông nói ông không phải người trong chùa, cũng không được trả tiền cho công việc chăm sóc cây cối. Ông kể ở Kyoto có nhiều người già, và thậm chí người trẻ, yêu truyền thống yêu thiên nhiên, họ chủ động đến những ngôi chùa yêu thích, và nâng niu gìn giữ những giá trị Nhật. Họ có thể tụ tập thành nhóm, hoặc đi riêng lẻ như ông, có xin phép những người giữ chùa giữ vườn, và làm công việc quét lá hay thu dọn rác, một cách hoàn toàn tự nguyện.


 ​( Sáng sớm ở Kyoto. Nguồn ảnh: Tác giả )

Tôi có dịp về Kyoto vài lần. Tuy nhiên, không lần nào tôi không...bị lạc, và phải hỏi đường. Ở những đường phố chính, ở các ngã tư đèn xanh đèn đỏ, từ sáng sớm cũng có một nhóm vài ba cụ đứng làm công việc gỡ rối đường xá cho khách du lịch. Chúng tôi trò chuyện với nhau bằng nụ cười, sự cởi mở, và... bo-đì len-uýt, vì như bạn đã biết, ở Nhật, thông thường người ta không dùng tiếng Anh. Trước, tôi cứ nghĩ biết ngoại ngữ thật vô cùng hữu ích, đi du lịch đây đó sẽ không bị tự ti. Sau tôi nhận ra, chính sự mở lòng mới là thứ ngôn ngữ không rào cản.

​( Hoàng hôn ở Kyoto. Nguồn ảnh: Tác giả )

   Người Nhật vận hành bất kể tuổi tác thời gian, và coi công việc mình làm là sự thích thú là trách nhiệm cần hoàn thành. Và họ vận hành đúng giờ. Người Nhật chuẩn xác giờ giấc ai cũng biết cả. Đi làm hay đi chơi. Họ đều nhất nhất đúng giờ. Có lần, tôi cười như méo khi vô tình "gặp" một nhóm du khách người Việt bực tức không tiếc lời rủa xả "lão già xe bus Nhật" vì đã không biết đường đợi họ thêm vài ba phút, để họ lỡ chuyến xe lỡ đủ thứ. Bạn nhớ nhé, chúng ta cần tập dần thói quen chuẩn xác giờ giấc, để có dịp đi Nhật, chúng ta sẽ không thấy bực tức trước những cái đúng. Liên quan đến cái xe bus, lần khác, tôi phì cười khi xe chuẩn bị chạy, một phụ nữ trẻ đến trước nhường cho một bà già đến sau lên xe. Hai người gập người liên tục mời người kia lên trước. Người đến sau nhất quyết để người đến trước lên xe trước. Người trẻ thì nhất nhất nhường bước người già. Cuối cùng, cả hai người cảm ơn nhau rối rít rồi...cùng chen lên cửa xe bus nhỏ hẹp, sau đó lại gập người xin lỗi nhau vì người này ảnh hưởng đến người kia. Đó là phiền toái khi phép lịch sự va chạm lễ nghĩa. Xong tôi nghĩ, đó là cái phiền toái dễ mến đáng yêu.




   Một bạn đọc có thắc mắc với tôi chuyện shopping ở Nhật. Tôi bỏ qua khu Ginza xa xỉ sầm uất giữa Tokyo, bỏ qua vô vàn những tòa nhà mua sắm sang trọng trên khắp đất Nhật. Đồ hiệu đắt tiền thì ở đâu cũng giống nhau. Ở Nhật thì...đắt hơn hẳn. Tôi thì lại ấn tượng Daiso, và sẽ dẫn bạn dạo một vòng Daiso. Giờ, ở nhà cũng có Daiso. Ở Úc Anh ở khắp nơi có Daiso có cửa hàng đồng giá. Lần đầu tiên tôi đi Nhật, khi ấy tôi nhớ ở nhà chưa có khái niệm cửa hàng 100 Yên. Vào Daiso, tôi ngáo ngơ đến ngỡ ngàng. Tính cách người Nhật thể hiện rất rõ nét trong các cửa hàng Daiso lớn nhỏ.Tỉ mẩn chu đáo nhỏ nhặt tinh tế. 100 Yên có đủ thứ bát đĩa dầu ăn hạt tiêu sữa tắm thông dụng... cho đến những thứ mà thoạt nhìn, bạn chả hiểu nó là gì cả. Tôi nhớ như in lần đầu đi Nhật và mua sắm ở Daiso. Cái gì tôi cũng muốn vác về. Một phần vì rẻ, đã thế còn chễm chệ dòng thương hiệu Made in Japan, lại còn..mới lạ chưa bao giờ nhìn thấy. Ví dụ: thứ để bạn giúp bạn...mở nút chai La Vie ; hộp đựng...1 quả chuối để tránh chuối bị va đập bị hỏng bị nhão; dụng cụ hẹn giờ để giúp bạn luộc trứng lòng đào hay trứng chín như ý; thứ chuyên dụng để giúp bạn cắt những loại dây nhựa dây ni lông bao quanh các kiện báo... Tóm lại là toàn những thứ khó nghĩ ra ít dùng tới nhưng sẽ có lúc người ta cần đến. Lần đầu đi Nhật vào 100Yên, tôi hào hứng nhặt về Việt Nam đủ thứ, rồi "bi hài" nhận ra là mình đã tha "chổi cùn rế rách" về nhà. Viêt Nam không phải Nhật, và tôi chẳng bao giờ sờ đến những vật dụng chu đáo ấy.
​( Liệu bạn có thực sự cần một chiếc hộp đựng...chuối? Nguồn ảnh: internet )



   Một dạng shopping khác ở Nhật, kì thú không kém, và cũng nói lên được nhiều về tính cách của dân tộc này, nếu có dịp đến Nhật, hẳn bạn sẽ thấy cực thích thú và...tốn kém. Đó là phong cách mua đi bán lại rất thực tế và hữu dụng. Ở nhà mình gọi là đồ xê-cần hen đồ si-đa. Tôi nghe thấy giảm giá trị quá, tôi gọi đúng hơn là đồ hiệu lướt lát. Đại loại là mai nhân viên quèn tôi có buổi ăn tối sang trọng với các sếp. Tôi cần phải sắm một bộ cánh phù hợp. Tôi sẽ shopping một vòng những YSL, Tom Ford, Dior Homme, Cartier... đại loại phô trương thế. Ăn tối xong, ngày hôm sau, tôi đem đống đồ hiệu ấy ra một cửa hàng Buy&Sell, bán lại những món đồ tôi vừa mua, thu hồi tiền về. Những Dior Tom Ford xa xỉ đó được làm mới lại một cách cực Nhật, tức là sạch bóng nuột nà gần như 100%, bày trong các cửa hàng mua đi bán lại, đợi chủ mới đến rước về. Khắp nước Nhật có rất nhiều dạng cửa hàng này. Thượng vàng hạ cám đủ cả. Từ những cái quần cái áo dưới 100.000 đồng cho đến cả lố những túi những ví của Louis Vuittons Hermes Chanel, những đồng hồ Rolex Patek Philippe Hublot, quần áo phụ kiện Diesel Comme des Garcons Kenzo... đủ mọi thứ. Và rất nhiều của hiếm bản hiếm số lượng ít hoặc chỉ có ở Nhật. Mỗi lần sang Nhật, bản thân tôi cũng tốn không ít thời gian và tiền bạc vì "vô tình" lạc vào những shop dạng Buy&Sell ở khắp Tokyo, Nagoya, Osaka, Fukuoka... Thậm chí, dân nhà giàu mới nổi Trung Quốc còn rồng rắn nối đuôi nhau sang Nhật theo dạng du lịch kết hợp sắm đồ hiệu xa xỉ lướt lát. Các cửa hàng kiểu này thường có thêm cả nhân viên biết nói tiếng Tàu để đón tiếp khách Trung Quốc chịu chi, mua những đồng hồ những túi xách giá vài ba chục nghìn đô trở lên. Đó là chuyện về đồ hiệu đắt tiền được sử dụng hiệu quả thế nào ở Nhật. Trong trường hợp bạn là dân mọt sách nghiện manga ám ảnh game, hệ thống cửa hàng Book-off sẽ đáp ứng cơn khát của bạn. Book-off bán các thể loại dùng rồi PS3 Vita, đĩa game đĩa nhạc đĩa phim, các thể loại đồ chơi kiểu OnePiece Dragonballz Pokemon, các thể loại sách văn học sách tra cứu truyện hentai... Tôi cũng hay bị lạc vào các cửa hàng Book-off, ngắm người Nhật đắm mình trong các giá sách đủ thể loại tử tế có nổi loạn có sex có... Ở Book-off, đồ chơi sách vở dùng rồi mà được giữ như mới, với giá cả rất dễ gật đầu. Tôi mua từ Book-off rất nhiều đồ chơi Dragonballz, thậm chí cả bộ manga Dragonballz tiếng Nhật nhìn đẹp mê mải.
​( Bên trong một Book-off. Nguồn ảnh: internet )


   Cuối cùng, có bạn hỏi tôi Nhật có mùi gì? Giống như tính cách người Nhật, nhẹ nhàng, không thích làm phiền ai, người Nhật dùng nước hoa theo tôn chỉ ấy. Đi đường, bạn sẽ thấy đường phố sạch sẽ không mùi, vào các khu trung tâm thương mại, hay quán cà phê, cũng hầu như không ngửi thấy mùi nước hoa. Có đôi lúc, tôi bất chợt ngửi thấy chút mùi hoa nhè nhẹ dìu dịu rất nữ tính rất mỏng mảnh. Lúc khác lại thấy chút mùi nam man mát dìu dịu nơm nớp. Chỉ vậy thôi. Nhật không như Pháp dùng nước hoa một cách điệu nghệ, đa dạng, và lôi cuốn. Người Nhật coi mùi hương như một chút tô điểm, không cầu kì, không gây mất lòng ai. Thật dễ dàng để nhận ra người Nhật chuộng thương hiệu nước hoa BVL bởi sự thỏ thẻ nữ tính lại không quá "đường phố". Các khu nước hoa luôn bày biện BVL ở vị trí dễ thấy và bắt mắt nhất. Tôi thì thấy chán ngấy kiểu hoa hoét nhè nhẹ rất đỗi cam chịu này. Tuy nhiên, nếu bạn là tuýp người tỉ mẩn mùi hương, nước Nhật cũng chính là kho báu. Bạn có thể gặp các cửa hàng Comme des Garcons bán nhiều sáng tạo mùi hương độc đáo ở khắp nước Nhật. Nếu bạn ở Tokyo, hãy tạt qua khu Shinjuku, thánh địa nước hoa cao cấp, bạn có thể thử mùi hương của Diptyque, Le Labo, Serge Lutens, Creed, The Different Company... cùng vô vàn các nhãn hiệu cầu kì khác.

( Một cửa hàng Comme des Garcon ở Nhật. Nguồn ảnh: internet )

... Tìm gì ở Nhật Bản? ( kì 1 ) ...



   Chúng ta quá nhiều người thần tượng nước Nhật, si mê nước Nhật. Báo chí ca tụng giới thiệu nước Nhật cũng nhiều. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn chia sẻ với bạn bè tôi ở Mannup một nước Nhật theo cách riêng tôi cảm nhận. Có thể có một vài trùng lặp, song tôi nghĩ, sẽ có nhiều nhỏ nhặt đáng để bạn đọc ồ lên thích thú. Và bạn đọc, đừng ngại ngần chia sẻ những thú vị bạn nhặt được ở Nhật Bản. Tôi nghĩ, cuộc sống đa dạng, tình yêu muôn màu, và cảm xúc của mỗi người dành cho nước Nhật cũng vậy, không ai giống ai hoàn toàn.


   Ở bài Tìm gì ở Paris, tôi chia sẻ rất thật lòng những mảng xám của Paris mà tôi nhặt được. Một vài bạn đọc khá bức xúc. Tôi hiểu chứ, có thể các bạn có dịp học hành làm việc định cư ở Pháp, cũng có thể chưa kịp đến Pháp. Các bạn có tình yêu nước Pháp nồng nàn vô bờ bến. Khi đọc những mảng tối nhỏ nhoi, có thể khiến các bạn không vui, thậm chí bực bội và bình luận đáp trả khá gay gắt. Những ý kiến với giọng điệu lịch sự, tôi đều trả lời đầy đủ, một vài giọng điệu không lễ độ, tôi xin phép để tất cả bạn đọc đánh giá và có thái độ giúp tôi. Trong một số ít các bình luận thiếu lịch sự, tôi nhớ nhất là câu kết luận, đại loại là người Pháp là người lịch sự nhất thế giới. Xin lỗi, khi đọc bình luận ấy, tôi đã phì cười. Tôi không được tiếp xúc với nhiều người Pháp ở khoảng thời gian dài kiểu một vài năm hay dài hơn. Tôi chỉ có rất nhiều lần những một vài ngày đắm chìm Paris. Tuy nhiên, không biết người Pháp tại chính quốc thế nào, chứ khi người Pháp đi du lịch, họ "được" liệt kê là đối tượng khách du lịch lỗ mãn nhất. Thay vì bực bội và phán tôi quy chụp, những ai không tin vào sự thật phũ phàng này có thể google, sẽ thấy cực kì nhiều bài báo bài báo cáo liên quan đến lối hành xử của du khách Pháp. Đối nghịch với lỗ mãn, hẳn phải có lịch sự. Tất nhiên, không ai khác ngoài người Nhật xứng đáng được tôn trọng và công nhận là đất nước-con người hiền hòa thanh lịch nhất.



   Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên được đặt chân đến nước Nhật, năm năm về trước. Tôi háo hức đến không thể ngủ. Không phải đợi đến khi đặt chân đến nước Nhật để thưởng thức để khám phá, tôi bắt đầu cảm nhận Nhật ngay từ Việt Nam, từ Hà Nội
.
   Sân bay, chuyến bay đêm, khách châu Á châu Âu đủ cả. Nhộn nhịp có hỗn loạn có. Không khó để nhận ra những du khách Nhật. Trẻ hay già, cũng đều một phong thái. Bạn có thế khiếp sợ bởi lối ăn mặc "dị" và không tuân theo thời tiết của người trẻ Nhật. Bạn có thể thấy hài hước khi thấy các ông bà già Nhật nhỏ bé chỉ cao già nửa chúng ta, nhanh thoăn thoắt di chuyển. Tuy nhiên, bạn sẽ thấy người Nhật không ề à uể oải lăn lê bò toài ngả ngốn chiếm cả băng ghế sân bay để nằm ngồi hỗn độn. Người Nhật không thô lỗ nói năng ồn ã. Họ gọn gàng, và đặc biệt sợ làm phiền người khác. Họ hoàn toàn không có khái niệm mình là vật cản của xã hội.

   Lên máy bay, bạn sẽ nhận ra ngay người Nhật bởi tác phong dịch chuyển chuyên nghiệp. Nhanh nhẹn định vị ghế ngồi. Hành lý xách tay nhỏ gọn không mớ lớn mớ nhỏ như những người châu Âu khổng lồ. Không điện thoại í ới ngang nhiên bất chấp mọi luật lệ như rất nhiều người Việt. Người Nhật là người yêu du lịch nhất thế giới. Người ta làm nhiều cuộc khảo sát, và đều có chung một kết quả. Trong bộ phim rất hay và đa cảm Up in the air của George Clooney, nhân vật chính là một người đàn ông có kinh nghiệm dịch chuyển đã chia sẻ, khi xếp hàng ở sân bay, bạn chớ dại dột xếp sau một gia đình có con nhỏ, xếp sau những người châu Âu, mà hãy chọn xếp hàng kế người Nhật.



   Từ Việt Nam bay thẳng sang các thành phố của Nhật Bản, chỉ mất xấp xỉ 4 tiếng. Một thế giới khác dần hiện ra trước mắt bạn chỉ sau có 4 tiếng giờ bay. Nếu đọc Doraemon, hẳn bạn còn nhớ, có tập các nhân vật phát hiện ra một nước Nhật trái ngược với nơi họ sinh sống. Nơi đó, kẻ dốt thành giỏi, kẻ chăm thành lười, kẻ mạnh thì lại mít ướt... đại loại thế. Ở đây, sau 4 tiếng giờ bay, chúng ta sẽ hạ cánh để đến với một đất nước trái ngược với nơi chúng ta sinh sống. Hạ cánh ở bất kì một sân bay Nhật nào, bạn cũng sẽ thấy ngỡ ngàng bởi sự ngăn nắp yên ắng, hoàn toàn không giống với những sân bay bạn mà bạn biết. Sự trái ngược bắt đầu rõ rệt hơn khi bạn...đi bộ. Như tôi đã từng chia sẻ trên fanpage của Mannup, người Nhật đi bộ bên trái, tốc độ nhanh. Sang đến Nhật, bạn cần phải làm quen với thói quen ấy, nếu không muốn biến bản thân thành vật cản của cả đất nước Nhật. 



   Tôi đi bộ lang thang, cố tình để mình "được" lạc giữa những Tokyo, Osaka, Kyoto, Nagoya, Fukkuoka... chìm đắm trong không khí Nhật trầm lắng, nhưng cuồn cuộn chảy tích cực và hiệu quả. Từng dòng người dài không hồi kết, trôi nhanh nhịp nhàng ở khu trung tâm hành chính Shínjuku, chiều nào ra chiều ấy. Đi bộ thêm chút là đến khu Harajuku. Khu phố tưng bừng sắc màu của thời trang cosplay đủ mọi phong cách lãng mạn có vui mắt có dữ dằn có lập dị có... Đi bộ sang đường, bạn cần phải đợi đèn đi bộ bật sáng xanh, chứ không thể ngạo nghễ đi bộ kiểu ở nhà được. Từng khối người bận rộn nhưng vẫn hài hòa xếp hàng chờ sang đường. Chiều nào ra chiều ấy. Đèn xanh sáng, tôi sải bước, cứ thấy có âm thanh " Chíp! Chíp!" kêu lanh lảnh. Chả hiểu đó là tiếng gì. Đi đâu cũng thấy. Thành phố nào cũng nghe thấy. Chíp chíp là sang đường. Tôi nghĩ, rõ là cầu kì cẩn thận. Người ta thấy đèn người ta đi, đây lại còn phải thêm tiếng kêu, chắc sợ người đi đường quên nhìn không để ý. Sau vài lần để ý, tôi lại càng thấy yêu nước Nhật hơn. Âm thanh chíp chíp là dành cho những người khiếm thị, nghe thấy ấm thanh là họ biết để sang đường. Tương tự vậy, các thành phố Nhật mà tôi biết, còn có những con đường nhỏ tiện lợi cho người tàn tật. Thật tuyệt vời! Tôi chả quan tâm đến những chỉ số phát triền này nọ kia hàng ngày báo chí nhà ta rao giảng. Tôi chỉ biết thước đo cho một đất nước văn minh, nó nhỏ nhoi thôi, nhưng thật tình người và dễ hiểu. Anh văn minh là khi anh ý thức và biết quan tâm đến những công dân thiệt thòi, chứ không chỉ nhăm nhăm phục dịch một số ít nhưng người giàu có. Nhà mình các trung tâm thương mại mọc lên như núi. Trong các trung tâm thương mại đài các đó, một cái toilet cho người tàn tật là điều hiếm hoi xa xỉ. Không giống như nước Nhật đất đai đắt đỏ này, ở những tòa nhà mua sắm cũ kĩ lỗi thời, họ cũng chu đáo với người tàn tật. Người thường có thể dùng loại nhà xí bệt truyền thống. Tuy nhiên, người tàn tật luôn được chăm sóc thật kĩ càng chuẩn mực.


   Tôi đi bộ ở Nhật. Ai cũng đi nhanh đi đúng chiều. Tuy nhiên, không ai dẫm chân lên ai. Việc ai nấy làm. Có vô tình bạn rơi mất đồ đạc, vài tiếng sau quay lại, đồ đạc của bạn vẫn nguyên đó. Thế mới lạ kì! Có lần đi loanh quanh ở Nagoya, lớ ngớ thế nào, tôi...lạc đường thật. Điện thoại cháy pin vì chụp hình nhiều quá, không thể dùng Google Map. Tôi lại chủ quan không cắp theo cái bản đồ bằng giấy. Người Nhật ở đâu cũng vậy, đi lại trên đường nhanh thoăn thoắt. Và...không biết tiếng Anh. Tôi vớ đại một cô gái trẻ, hi vọng cô biết tiếng Anh, rồi hỏi cô đường về khách sạn. Cô điềm tĩnh lắng nghe kĩ càng. Rồi cuối cùng cô...lắc đầu, ra dấu không hiểu tiếng nước ngoài. Tôi nói cảm ơn bằng tiếng Nhật, cô thì cứ đứng tần ngần một lúc. Khiến tôi cũng thấy...ái ngại theo. Dường như cô thấy thật không phải khi không thể giúp một người nước ngoài xa lạ. Tôi quan sát, và lần này thử chọn một phụ nữ già đi nhanh còn hơn phụ nữ trẻ, để hỏi. Bà cũng lại không biết tiếng Anh, nhưng cũng không chịu đầu hàng. Bà ngẫm nghĩ vài phút, rồi ra hiệu tôi đi theo. Chưa kịp phản xạ, tôi đã bị kéo theo bà. Đi bộ gần 10 phút, qua vài ba cái đèn xanh đèn đỏ, hóa ra bà dẫn tôi đến... trạm cảnh sát. Thực sự ngỡ ngàng và cảm kích, tôi cảm ơn bà rối rít. Và rút ra kết luận, ở một đất nước thời gian đúng nghĩa quý hơn vàng, ai cũng đi nhanh đi có mục đích, không ai cản trở ai dẫm chân lên ai, nhưng nếu cần sự giúp đỡ, sẽ nhận được sự giúp đỡ rất nhiệt tình. Trạm cảnh sát cũng không ai biết tiếng Anh cả. Bản đồ thì khá lằng nhằng. Cuối cùng, tôi được...xe cảnh sát hộ tống về đến khách sạn. Một cách thân thiện vui vẻ không gượng ép. Kể thêm một kinh nghiệm hỏi đường khác! Tôi định vị trái phải kém, nên hay lạc đường thật. Có lần đứng ở khu ăn chơi Shinjuku với qua với lại với tới với lui chọn đủ kiểu phụ nữ hỏi đường mà không được. Ức không thể tả khi mình cần sự giúp đỡ lại chỉ toàn nhận được những phớt lờ những xua tay. Đứng tuyệt vọng quan sát một lúc mới nhận ra, mình đứng ở ngay "điểm nóng", khu này tua tủa các quán bar quán cafe quán karaoke giải khuây cho chị em phụ nữ. Xung quanh tôi, đầy rẫy nam giới đỏm dáng đang mồi chài nữ giới đi bộ qua lại "hưởng thụ" dịch vụ tâm tình.



   Nhắc đến vấn đề nam giới làm đẹp, tôi có thể khẳng định, không đâu nam giới lại có ý thức chăm chút bản thân và bỏ cực nhiều tiền cho vẻ bề ngoài như ở Nhật. Áp lực công việc là nguyên nhân chính khiến nam giới Nhật không chỉ thật giỏi, mà còn phải có ngoại hình sáng và bắt mắt. Ra đường, thanh niên công sở sơ mi cà vạt chỉnh chu vừa vặn, đồng bộ quần áo giày tất cặp. Trông rất đẹp. Nhìn đã thấy thành công. Đặc điểm nhận diện giản đơn và dễ thấy nhất của đàn ông nhật chỉnh chu, đó chính là...cặp lông mày được tỉa gọn và sắc. Tôi nhìn không quen, thấy rất buồn cười. Để bạn đọc dễ mường tượng hơn, nếu bạn đọc manga Bleache, thì cặp lông mày của Ichigo đang là mốt ở bên Nhật đấy.


   Đi bộ mãi cũng mỏi, tôi leo lên tàu điện ngầm. Luật bất thành văn. Người Nhật ngồi lên tầu điện, nếu hết chỗ thì sẽ đứng. Đứng hay ngồi thì cũng không gây tiếng động. Họ nhắm mắt ngủ. Hoặc đọc sách. Mặc nhiên không cười nói ồn ào. Và đặc biệt là không điện thoại di động inh ỏi. Tiếng kêu điện thoại di động ở nơi công cộng là cấm kị và bất lịch sự lắm. Tôi quan sát người Nhật ngủ trên tàu điện ngầm sau một ngày vắt kiệt sức làm việc. Bản thân họ giống một chiếc máy đã shut down, nhưng kịp cài báo thức, đi qua 8 ga, 10 ga, đến ga cần xuống, họ mở mắt đúng lúc, và tiếp tục vận hành. 
( To be continue ... )

... Summer the Killer ...



   Tôi gọi mùa hè là sát thủ mùi hương. Không có mùa nào mùi nước hoa lại đáng sợ như mùa hè. Bản thân khí hậu nóng bức đã khiến người ta bức bối muốn giản lược trang phục. Mùa hè, có lẽ là mùa của mùi nước ngâm vải lên ngôi. Thời điểm này, ngoài mùi vị mặn cháy của cái nóng, tôi còn bị mùi...nước ngâm vải dai dẳng ám ảnh. Nào là vuốt rồi day là ra mùi. Quảng cáo gợi cảm thế, thành ra đi đâu cũng rặt thấy mùi nước ngâm vải bốc tỏa khốc liệt. Rất phản cảm! Không biết bạn có nhạy cảm với mùi, và có "khó chịu" như tôi không, cực sợ hãi mùi nước xả vải sặc sụa.


   Mùa hè, xịt nước hoa lên da ngùn ngụt nhiệt, mùi hương dường như hung hãn hơn, xong chưa kịp dính trên da dẻ người xịt thì đã bị lớp mồ hôi ướt nhoét thường trực quét đi sạch. Vậy nên những ai mê mẩn mùi hương lại càng nóng nảy, xịt như bắn tỉa xịt như tắm. Hậu quả, những mùi hương ưu ái dành cho mùa hè, thường được khoác mác Aqua, Fresh, Sport... bị lạm dụng quá đà, trở nên phản tác dụng. Đi ngoài đường tôi thường gặp những mùi mát trở nên hắc nhặng xị bởi vì xịt quá tay. Ngồi điều hòa những mùi mát kiểu Aqua trở nên hóa học hung hăng tấn công vào mũi người theo cách phản cảm nhất có thể. Nhiều quý ông đã manh động hơi sớm, "biến hình" thành những xí nghiệp giặt tẩy mini di động, đi đến đâu là ở đấy bốc mùi thuốc tẩy trắng ngửi rất tàn khốc. Nước hoa vô hình chung bị mùa hè ( và người dùng ) nhào nặn thành một loại trang phục phi lý và khó chịu.



   Vậy, có cách nào để mùa hè song hành cùng mùi hương, bổ trợ cho nhau, giúp nhau trở nên dễ chịu tươi mát không?



   Bạn có thể dùng những mùi Aqua, Sport, Fresh... những dạng mùi tươi mát cơ bản cho mùa hè. Cá nhân tôi nghĩ, không có gì phù hợp hơn cho mùa hè ngoài những mùi ấy. Dễ dùng, dễ ngửi, vô hại. Tuy nhiên, thay vì nóng nảy, thì bạn hãy điềm tĩnh hơn khi "bóp cò". Mùa hè, da dẻ chúng ta không phải là nơi lý tưởng để giữ mùi hương tốt. Vậy nên thay vì bắt da dẻ chúng ta phải chịu đựng thêm cái ngột ngạt của các lớp mùi, chúng ta có thể ướp hương lên quần áo. Trước khi bước vào buồng tắm, bạn chỉ cần bóp cò một hoặc hai hơi lên chiếc áo sơ mi, hay chiếc T- shirt. Tắm xong, bạn mặc áo, mùi nước hoa trên vải lúc này đã xuống mùi, vừa vặn, không ngốt. Bạn sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều so với thói quen tắm xong là xịt từa lưa nước hoa lên khắp mọi miền da dẻ. Một chia sẻ khác, rất giản đơn, đó là xịt một hoặc hai hơi lên tóc của bạn. Kinh nghiệm nhỏ này chúng ta đã biết từ lâu, và không lúc nào thích hợp hơn là mùa hè để bạn thử nghiệm kinh nghiệm ấy. Tóc không hung hăng, tóc hầu như không toát mồ hôi, tóc cũng không bốc nhiệt ngùn ngụt, tóc còn là nơi lưu mùi và tỏa mùi rất bền bỉ và sống động.

   Mùa hè, ai mà chả thích nước nôi. Nghĩ vậy không sai. Xong ai cũng cùng một tư tưởng, thành ra nước trở nên bức bối ngột ngạt lắm. Mùa hè, bạn có thể chọn những mùi hương thảo mộc, hương gỗ, hương hoa quả... Loại hương tự nhiên ấy tôi thấy dễ chịu và thư thái hơn nhiều so với những Aqua những Fresh.

1. Bạn có thể "xanh hóa" trong mùa hè
    Xanh của cỏ cây sẽ xoa dịu cái nóng một cách tự nhiên, hiệu quả, mà cũng không kém phần lôi cuốn. Tại sao lại có lôi cuốn ở đây? Tôi luôn quan niệm, gì thì gì, mùi hương dù giản đơn hay phức tạp, xuân hè hay thu đông, thì tính cách cơ bản và khởi thủy, vẫn là sự hấp dẫn. Cologne của Thierry Mugler là loại mùi xanh lôi cuốn. Trong một biển các mùi hương sang hèn hỗn độn hiện tại, Cologne xứng là món hời. Mùi hương không đắt tiền, nhưng lại "đắt" từ hình thức cho đển phần nước thơm bên trong. Thierry Mugler có hình quảng cáo Cologne rất "dị" và đẹp: Một lọ xanh rực căng tràn sức sống được một cặp nam nữ nõn nà hấp dẫn một cách kì quặc nâng niu. Thierry Mugler gọi Cologne là loại mùi unisex, phi giới tính. Cologne xanh êm ái bao phủ trên da rất lâu. Mỗi lần ngửi Cologne, tôi lại có cảm giác như đang dạo ở một vùng cây cỏ mát lịm êm ái sau cơn mưa.







2. Bạn có thể ngửi hung hăng một cách khỏe khoắn sôi động
    Đó là tính cách của Tom Ford Grey Vetiver. Tôi nghĩ nếu yêu thích mùi hương, bạn nên trang bị cho bản thân ít nhất một lọ nước hoa có note chủ chốt là vetiver, loại mùi cỏ xanh ngai ngái, vừa tạo cảm giác thân thuộc, lại vừa kích thích những lười biếng phải dịch chuyển. Đừng nhìn vào tấm hình quảng cáo đưới đây, vì nó chả nói lên được điều gì cả bạn ạ. Một Tom Ford bảnh bao, một lọ nước hoa nhìn bắt mắt. Chỉ riêng cái tên Tom Ford thôi cũng đủ để người ta phải mù quáng rút ví cho lọ nước hoa. Grey Vetiver có nhiều hơn thế, chứ không chỉ một hình thức sang trọng bảnh bao. Loại mùi gỗ trộn cam chanh xanh chóe và năng động " tấn công " một cách nhiệt thành vào khứu giác của mọi người, và khiến người ta bị cuốn theo vị ngái mạnh mẽ năng động ấy. Grey Vetiver đem lại cho tôi cảm giác như được đột ngột tắm giữa một thác nước ào ạt lạnh toát. Hút hết sự mát lạnh dữ dội ấy, tôi lao trở lại thế giới nóng bức hiện tại, và tiếp tục trận chiến đầy hào hức với mùa hè ngùn ngụt nhiệt.




3. Bạn có thể tự biến mình thành...
   Một loại thức uống sảng khoái the mát mang tên Mandarine Basilic. Nằm trong bộ sưu tập Aqua Allegoria của Guerlain với tiêu chí các mùi hương ngửi giản đơn gần gũi với cây cỏ nhất, Madarine Basilic là mùi hương cam chanh trộn thảo mộc nhẹ nhàng một cách đặc biệt. Nếu là fan của mục Culinary, khoái ăn mì Ý Pizza, bạn sẽ không lạ gì một loại gia vị mang tên Basil. Cỏ basil, nhà mình quen gọi là húng quế, vị cay hăng dìu dịu, thường được xắt nhỏ, rồi rắc lên đồ ăn sau khi đã nấu chín, nhìn vừa xanh mát mắt, lại tạo vị the cay nhẹ nhàng rất tinh tế. Mandarine Basilic của Guerlain khiến người ta liên tưởng đến sự rạng rỡ của ngày hè, khi quả cầu lửa mang tên Mặt Trời trở nên căng mọng mời gọi như một trái cam chín tới, phát ra tia UV xanh không gây chết người mang tên Basil. Mùi hương cam xanh the mát "gây tê" khứu giác một cách sảng khoái nhất có thể.




4. Bạn có đồng quan điểm với tôi không? 
   Đôi lúc chẳng muốn ngửi gì khác ngoài mùi cá tính mạnh mẽ của mùa hè. Nóng ngùn ngụt khiến cho mọi con đường mọi thứ cây cỏ đều bốc hơi nghi ngút. Than vãn tí cho nó hòa đồng, rồi ngay lập tức tôi lao ra đường để hòa mình vào cái mùi vị nóng như thiêu như đốt ấy. Đi bơi đi phơi. Chả hơi đâu mà phí phạm. Mùi vị nóng bức đến phũ phàng ấy khiến người ta bộc lộ hết thảy mọi thứ nóng nảy đôi lúc xấu xí đôi lúc hài hước không thể tả. Giống như một ai đó nói, cuộc sống đem cho bạn một trái chanh, đừng vội có nhăn mặt kêu chua, mà hãy làm đủ trò vui vẻ với trái chanh ấy. Tôi suy luận, mùa hè đem đến cho chúng ta cái nóng phũ phàng, chúng ta có thể giúp nhau giải nhiệt, hay vui hơn, tại sao không làm cho mọi thứ "hotter"  nhỉ?

... Bộ 3 mini review các chàng trai của Dior, Hermes, Valentino bản 2014 ...

   Ba chàng trai của năm 2014 đều từ những gia đình quý tộc lâu đời sang trọng. Có thể coi nửa đầu 2014 Dior Homme Eau for Men, Hermes Terre d'Hermes eau Tres Fraiche và Valentino Uomo là các mùi hương dành cho nam giới gây được nhiều tò mò xen lẫn kì vọng.



1. Dior Homme Eau for Men - Một chàng trai lai tạp

   Dior gọi mùi hương mới trong bộ series Homme cá tính của mình là tính cách James Dean: Phóng khoáng, không rào cản, sống như chưa bao giờ được sống, sống như đang sống trọn ngày tươi đẹp cuối cùng.
Tôi gọi Dior Homme Eau là chàng trai lai tạp: kế thừa chút truyền thống cao quý, học hỏi thêm chút hào hoa thời thượng.
   Đại diện cho Dior Homme Eau không ai khác phù hợp hơn là diễn viên Robert Pattion. Trắng trẻo, ướt át, trộn chút phong trần.



   Dior Homme Eau giữ cốt cách hào hoa bụi phủi truyền thống của bản Dior Homme và Dior Homme Intense bởi vị phấn của hoa iris-diên vĩ. Tuy nhiên, diên vĩ ở chàng trai trẻ tên Eau không còn đàng điếm chải chuốt, mà trở nên trẻ trung ngọt mát lại như nũng nịu. Ngửi nịnh mũi, nhưng hơi giả tạo. Cá nhân tôi thì thấy hời hợt.
   Diên vĩ quyện cam chanh tươi mát dần trở nên nhạt nhòa sau khoảng 40 phút. Vị gỗ chua chua chính thức lên ngôi. Trai trẻ Eau hết ngây ngô rut rè, quyết định sống thật, rũ bỏ truyền thống, hòa mình vào với thế giới hiện tại. Và trở thành một bản sao nhẹ hơn nhạt hơn của... Bleu de Chanel.
Mùi hương không dở. Hay nói đúng hơn là không cần thiết.
Dior Homme Eau ngửi trẻ và "tươi", hợp với khí hậu xuân - hè, dễ dùng, dễ được khen, vô hại, và dễ lẫn. 



2. Valentino Uomo - Một thanh niên ngọt ngào

   Nhìn trong hình quảng cáo, Uomo có hình thức đẹp, rất đẹp, quá đẹp,thậm chí hơi đỏm dáng. Uomo nhìn ngoài cầm ngoài thậm chí còn đẹp hơn trong hình, màu nước hoa tựa màu cognac: đặc sánh, sang trọng, bắt mắt.



   Xịt thử lên da, tôi có ấn tượng...buồn. Kể từ sau Dior Homme, nhiều nhà nước hoa quan niêm nước hoa nam cá tính sẽ có cái mở đầu phấn phấn bụi phủi kiểu Dior Homme. Superdry nghĩ vậy, Armani nghĩ vậy, và giờ đến lượt Valentino. 20 phút đầu, Uomo hoa phấn iris khô nhưng nam tính, lại có da thuộc say say. Ngửi lạ mà quen. Qua giai đoạn opening, Uomo dần bộc lộ sự lãng mạn ngọt ngào của mình. Chúng ta thấy có một thanh niên trẻ trung cuốn hút đang...tập uống cà phê. Cậu ta bỏ nhiều đường vào tách cà phê đen đặc nóng của mình. Dường như chưa thấy đủ, cậu còn dùng cà phê đen nhiều đường với sô cô la. Mùi cà phê đậm đường lại thêm sô cô la bốc lên cùng hương gỗ khỗ lẩn khuất. Tách cà phê vơi dần, còn lại nhiều đường và chút cà phê nơi đáy tách. Ngửi sát tách cà phê ngọt ấy, người ta thấy có vị ( giả ) da hăng hắc hơi hóa học. Tuy nhiên, nếu ngồi gần và trò chuyện cùng Uomo, bạn sẽ thấy cậu ta trẻ, ngọt ngào, không quá thị trường, xong cũng hơi khó để tách bạch. Valentino Uomo khiến người ta nhớ tới Dior Homme Intense được "hạn chế" hoa iris và chocolate. Đồng thời, Thanh niên ngọt ngào lại nhang nhác Armani Eau de Nuit được bỏ bớt thuốc lá.
   Tóm lại, mùi hương không hẳn mới lạ mới mẻ, nhưng ngửi khá nịnh mũi. Valentino dành cho ai thích một hình thức bóng bảy, một mùi hương gỗ nhẹ ngọt ngào cuốn hút.



3. Hermes Terre d'Hermes eau Tres Fraiche - Một chàng trai khá "cứng"

   Hẳn bạn đọc cũng công nhận một sự thật nhàm chán sau: mấy năm gần đây có mốt thêm chữ L'eau hay Fresh hay Fraiche vào mùi hương gốc để tạo thành một mùi hương mới nửa quen nửa ngờ. Cá nhân tôi không thích kiểu sáng tạo nửa vời như vậy chút nào. Làm thế chẳng khác gì đè mùi hương ra "hiếp", làm nhạt đi, chả có gì mới mẻ cả. Terre d'Hermes là một trong những mùi hương nam được ưa chuộng, và là thành công rực rỡ của Hermes. Nhiều người nhận định Terre d'Hermes xứng là một mùi hương chuẩn mực đương đại dành cho nam giới. Đáng buồn là tôi không thích mùi này. Hay nói cách khác, tôi không hợp Terre. Trên da tôi Terre nặng hạt tiêu, ngửi khô cay và mạnh quá, lại có vị gì chua chua khiến bản thân như bị siết cổ. Tuy nhiên, đó là Terre trên da khổ chủ. Tôi có dịp ngửi Terre ở da một người khác. Thật ngạc nhiên, Terre sống động và lôi cuốn đến kì lạ. Đó là Terre bản eau de toilette. Năm nay, Hermes làm mới Terre bằng bản Fresh. Nên hay không?



   Theo tôi biết, Terre Fraiche chỉ có size 150ml. Nhìn trên hình thì đẹp vậy, nhưng thực tế, lọ mỏng và bè. Nhìn mất diện tích và không có đẹp chút nào. Chẳng bù cho lọ Terre gốc, vuông vức, vừa vặn, vững chãi, nam tính, và cả sang trọng. Xịt lên da, Terre Fraiche đúng như cái tên, ngửi có cam có nắng chói chang có gỗ có tiêu... tóm lại là bạn gặp ngay Terre gốc ở trong Fraiche. Tuy nhiên, bản Terre mới không đơn thuần là ngửi mỏng đi hay là bị "nước hóa". Terre Fraiche ngửi bớt già, bớt nghiêm túc. Vẫn nam tính, tuy nhiên, có gì đó, có lẽ là vị cam tươi hơn quyện với vị lá tươi vị nước mát the the, khiến cho mùi hương có cảm giác mùa hè rạng rỡ. Sau khoảng 30 phút xuống mùi, Terre Fraiche vẫn giàu vị cam hòa quyện cùng gỗ khô và gia vị cay.Bản Terre mới giảm bớt vị chua chua axit, tăng vị cam tươi sảng khoái, kiềm vị tiêu hắc lại. Vị chua tràn trề năng lượng cân bằng gỗ khô lẫn gia vị cay, tạo nên mùi hương gỗ tươi rói vừa nam tính vừa mạnh mẽ lại rất hợp với sự mãnh liệt của cái nóng mùa hè. Terre Fraiche không tỏa khủng như bản gốc, nhưng vẫn quyền lực và bền bỉ sống trên da.
   Nếu hỏi Tôi có thích Terre Fraiche không? Tôi sẽ nói là...Không. Vì thực sự, Terre không phải tính cách của tôi. Tuy nhiên, những ai thấy bản Terre d'Hermes gốc quá mạnh hay cay hay chua axit, thì có thể sẽ thấy thỏa mãn ở bản Terre mới này.