Có người bạn hỏi tôi Tết năm nay thế nào? Tôi trả lời từ lúc làm công việc bay nhảy nay đây mai đó này, tôi không còn khái niệm cuối tuần Noel lễ Tết gì nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn có cách giữ Tết riêng của tôi.Mỗi khi tôi không được may mắn ở nhà dịp Tết, tôi thường đem theo bên mình một vài mùi hương mô phỏng lại chút ít Tết. Vừa ấm lòng, lại bớt cảm giác tủi tủi. Nói nghe hơi "sến", nhưng tôi nghĩ Tết thì ai cũng thích, ai cũng muốn mình ấu thơ trước Tết.
Nếu hỏi tôi tiếp Tết có mùi gì? Tôi đáp luôn, không do dự: Tết là mùi xác pháo đỏ tươi. Giờ không được đốt pháo nữa, nhưng tôi luôn nhớ mùi hương xam xám nồng ấm tươi vui thắng lợi ấy. Mùi xác pháo, tôi sẽ nói sau.
Vậy rốt cuộc, Tết có mùi gì? Canh măng, canh bóng mọc, hạt dưa hạt bí, hay mứt này nọ kia? Gần gũi hơn, bớt "ngấy" hơn, tết có mùi hương, mùi nhang.
Tôi đặc biệt yêu mùi hương mùi nhang. Tôi nhận ra một sự thật phũ phàng là giờ, mùi hương mùi nhang trở nên nồng nặc đáng sợ và "giả", chứ không được thanh tịnh như mùi nhang tôi từng được ngửi khi còn bé. Đọc báo lại càng thấy sợ hương nhang khi người ta đổ vào đó cơ man nào là các hóa chất độc hại.
Càng cận Tết, tôi lại càng ít khi được ở nhà. Cứ đi suốt, và lại càng nhớ quay quắt mùi hương mỏng mảnh gắn bó khó rời này. Mùi hương ngày thường khác. Mùi hương ngày giáp Tết khác. Mùi hương trong những ngày Tết lại càng đặc biệt.
Tôi nghĩ, không chỉ riêng tôi, mà hầu hết chúng ta đều yêu cảm giác sớm mùng 1 Tết, đường phố tinh tươm vắng vẻ, mình ta với Tết thảnh thơi dạo bước song hành. Mọi thứ thơm tho một mùi mới mẻ tinh khiết, phảng phất nhà ai đó thắp hương sớm, mùi nhang thanh tao khẽ khàng lọt qua khe cửa hòa với sự tươi mới của đất trời. Tôi yêu bầu không khí quý giá ấy, mà dường như chỉ mỗi sớm mùng 1 Tết ở Hà Nội tôi mới có thể hít hà. Loại mùi nhang giản đơn nhưng lại là đỉnh cao của sự tinh tế như thế, tôi thấy Kyoto của Comme des Garcons là gần giống. Kyoto ngửi tư nhiên nhẹ nhàng như không khí, không u uất hương trầm, không khói không u uẩn. Đó là mùi hương của một sớm ngày mới yên bình, thanh tịnh và tinh khiết, Ngoài Kyoto, tôi thích vị lạnh của gỗ làm nhang được ướp băng mang tên L'Eau Floide của Serge Lutens. Mùi hương gợi cho tôi cảm giác co ro sảng khoái đi bộ đầu năm mới, phảng phất khói hương trầm trong khí trời lạnh toát bao phủ mọi cảnh vật.
Nhang trầm và xác pháo là hai mùi Tết của tôi. Nhang trầm đã xong, còn xác pháo, chúng ta sẽ...hẹn năm sau nhé, bởi hiếm hoi quá mùi hương mô tả lại mùi "cháy nổ" kiểu này. Kể tôi nghe nhé, Tết của bạn ngửi sẽ thế nào?
No comments:
Post a Comment