Saturday, March 29, 2014

Tìm gì ở Paris ( Kì 1 )



   Tôi có nhiều cảm xúc hỗn độn ở Paris. Trước lần đầu tiên đặt chân đến Paris, khoảng năm năm về trước, tôi kì vọng nhiều thứ. Tôi thần tượng người Pháp, thậm chí tôi còn học tiếng Pháp. Tuy nhiên, sau đó, tôi bỏ ngôn ngữ này. Những câu tiếng Pháp tôi giữ lại: Xin chào, tạm biệt, xin lỗi, tôi không hiểu, tôi không biết. Tôi hay dùng nhất hai câu cuối. 


   Sân bay Charles de Gaulle bao năm nay cũ nát mà không thể đóng cửa để sửa chữa bởi tình trạng quá tải. Người Pháp hay một điểm là rất thích đi du lịch khám phá. Nước Pháp luôn quá quyến rũ và thơ mộng với tất cả chúng ta. Khi có cơ hội bay đến Pháp, tôi khuyên bạn chân thành một điều, tất cả những gì tiện dụng đắt tiền quý giá quan trọng với bạn, bạn nên để trong một túi nhỏ hoặc một va ly nhỏ cỡ cabin luggage rồi cầm lên máy bay. Nếu để ý, bạn sẽ thấy người Pháp rất "luộm thuộm" túi lớn túi nhỏ hành lý mỗi khi du lịch. Thông cảm thôi bạn ạ, vì tỉ lệ thất lạc hành lý kí gửi ở sân bay Pháp là cao nhất thế giới mà.


   Tôi đã shock khi đặt chân đến Paris. Nhiều người quá. Đông đúc. Hỗn độn. Tôi không thấy nhiều người Pháp da trắng thanh lịch. Tôi thấy cực đông người da đen người trung đông. Tôi thấy nhiều người bệ rạc nằm ngồi bên cạnh một vài con chó con mèo để ăn xin. Lơ ngơ đi bộ ngắm nghía, tôi gặp một cô gái teen người Thổ hỏi tôi " Can you speak English?", tôi đáp:" Yes! You need help?". Kể từ đó, rắc rối đeo theo tôi. Cô ta ra rả bám tôi hơn 2 tiếng trời để xin tiền. Nhẫn nại cách mấy, tôi cũng phát nản, đưa cho "cao thủ" đồng 2euro. Cô lên giọng:" No! At least 5euro!". Kinh nghiệm trước tiên dành cho bạn khi ở Paris: Hãy giả làm người Nhật khi bị hỏi có biết tiếng Anh không. Người Nhật họ chỉ biết " Hậy! Hậy" đúng ngôn ngữ Nhật thôi bạn ạ.







( Sớm Paris )


Paris đẹp và cổ kính. Nhiều ngõ nhỏ lát đá hàng trăm năm. Nhiều con đường lớn lát đá lồi lõm hàng trăm tuổi. Ô tô xe máy người đị bộ đi trên những con phố nhỏ ngõ nhỏ ấy, gợi cảm giác lãng mạn hoài cổ. Tôi mông lung, không hiểu tại sao đường xá nhà minh hàng năm ít nhất một lần bị cày xới điên đảo để làm gì trong khi những con đường của người ta bền vững hàng trăm năm trở nên gần gũi có hồn? Tôi cũng tập tọe đi bộ giống người Paris trên những con đường gập ghềnh lát đá. Và "nhặt" bằng mắt bao nhiêu là đót thuốc kèm đủ thứ rác linh tinh. Paris, cũng như Úc hay London, giá rượu giá thuốc cực đắt. Người Pháp nổi tiếng "cần kiệm" là đúng, tuy nhiên họ lại rất hào phóng với thuốc lá. Người Pháp rít thuốc rất nhiều. Hầu như ai cũng hút. Đặc biệt, phụ nữ Pháp hút thuốc điệu nghệ. Nhìn thật tự tin, toát ra phong thái hưởng thụ quyến rũ. Họ hút khắp nơi. Và khắp nơi vương vãi đót thuốc. Tôi thấy "xót" thay cho nước Pháp vì đã "dung túng" và cẩu thả trong việc trân trọng Paris đúng như Paris đáng được hưởng: gọn gàng, sạch sẽ, và an toàn. Tại sao lại an toàn? Đến Paris, bạn sẽ phải cảnh giác trước tình trạng cướp giật. Không chỉ ở nơi hoang vắng, mà ở ngay chính giữa thủ đô hoa lệ, ngay trên xe bus, ngay ở tàu điện ngầm. Có thể một nhóm vài ba người da đen ai cũng cao trên 1m9 lầm lì, mà cũng có thể là một nhóm khoảng 5,6 cháu gái trung đông tuổi thiếu niên chí chóe. Nếu bạn lớ ngớ đúng kiểu khách du lịch đeo mề gà ngang hông lủng lẳng hờ hững máy ảnh, nếu bạn thích trưng diện túi hàng hiệu lớn nhỏ các thể loại đồ trang sức, nếu bạn hớ hênh điện thoại hay là ví...có khả năng rất cao là bạn sẽ bị nhảy đồ. Kinh nghiệm thứ hai tôi muốn chia sẻ: bạn hãy giản lược hóa: ví cất cẩn thận, máy ảnh điện thoại nắm chặt tay hay đeo sát người, đừng dại tung tẩy Chanel hay Celine hay Hermes ở các bến bãi. 






( Mùa đông ở Champ - Elysees )






   Nếu quanh quẩn các con phố chính ở Paris như đại lộ ánh sáng Champ-Elysees chuyên về hàng hiệu hay các khu phố quanh quẩn Avenue de l'Opera, hay Rue de Rivoli ngập tràn đồ lưu niệm đồ Zara Louis Vuitton Gucci... bạn sẽ thấy quá tải người, và thấy...tức quặn bụng. Quá tải cũng phải thôi, có ở đâu lại đem đến cho con người ta cảm giác hỉ hả shopping đồ xa xỉ như ở Paris đâu. Còn quặn cứng bụng là vì sao? Vì ở ngay chính Paris hoa lệ vừa giàu các di tích vừa ngập tràn các cửa hàng xa xỉ, quá hiếm hoi toilet công cộng. Tôi khẳng định lại: Cực hiếm hoi! Vậy nên, thêm một kinh nghiệm nữa, bất kì lúc cảm thấy hơi "mót" mà bạn phát hiện ra ở khu trung tâm mua sắm có toilet ( đáng buồn thay, Pháp không cho không bạn cái gì, đi toilet bạn cũng phải trả tiền ), bạn nên tranh thủ đi ngay. Cá nhân tôi từng vỗ ngực tự kiêu mình thận khỏe để cuối cùng vặn vẹo "nhịn" vài tiếng mới có thể kiếm được nơi "trút bầu tâm sự vô cùng lớn". Còn một kinh nghiệm láu cá khác, đó là khi "có nhu cầu", bạn may mắn bắt gặp một cửa hàng bán đồ thức ăn nhanh như KFC hay McDonald, hãy tự tin...chui vào đấy. Các cửa hàng này luôn có toilet cho khách hàng. Hoàn toàn miễn phí.






























   Như mọi người dân bình thường khác, tôi lượn lờ khắp Paris bằng tàu điện ngầm. Có người nói không có tàu điện ngầm nước nào cũ kĩ luộm thuộm và nháo nhào nhào như Paris. Người ta nói đúng. Trái ngược hẳn với thế giới mặt đất thoáng đãng và đủ mùi nước hoa thơm tho, thế giới di chuyển dưới lòng đất này mới thực sự là hơi thở của Paris. Vội vàng, gấp gáp, chật chội, cơ hội, cá nhân, ích kỉ, và cả dè chừng. Một người Pháp va ly lớn nhỏ ngồi chễm chệ ghế sát lối đi, va ly vứt luôn sang cái ghế trống bên cạnh. Mặc xác những kẻ lớn nhỏ già trẻ lớn bé xung quanh lổn nhổn đứng kèn cựa chen chúc. Tôi đứng đó quan sát một Paris thực sự. Quá nhiều người nhập cư không chọn lọc. Quá nhiều giới trẻ Pháp chuộng trào lưu nổi loạn bất mãn với cuộc sống này. Hỗn độn các kiểu "nghệ sĩ tàu điện ngầm" đàn ca ồn ã xin tiền thiên hạ. Điểm xuyến một vài người Paris ăn mặc sang trọng lịch lãm hoặc bụi phủi giàu có... Còn lại, những "mặt tối". Trầm ngâm. Tâm trạng.



   Tôi mắc chứng đa cảm. Thay vì nhìn nhiều vui cười, lại hay phát hiện những tâm trạng lẩn khuất. Và đó một Paris buồn. Bên trên là của những Hermes Chanel. Nơi đây là trĩu nặng lo toan thường nhật gia đình-cuộc sống. Đi đến bất cứ đâu, thay vì chỉ nhăm nhe rảo bước ngó nghiêng những khu mua sắm những đền đài những bảo tàng này nọ kia... tôi muốn hít thở cuộc sống thực sự ở nơi đó. Không hào nhoáng, không cảnh vẻ.



   Gửi đến bạn một Paris buồn, chật vật, nhưng rất thật. Đó là một phần của Paris mà không phải ai cũng hứng thú chia sẻ với bạn.


   "Dọa" người đọc thế là đủ rồi. Tôi có cơ hội đến Paris nhiều lần, tuy nhiên, cảm giác háo hức như lần đầu tiên thì luôn còn. Bởi thực sự, Paris tuy quá tải, luộm thuộm, đắt đỏ...nhưng lại đẹp, cổ kính, thơ mộng, và "thơm ngon". 


   Nếu là tuýp người yêu nghệ thuật yêu bảo tàng, bạn sẽ biết Paris với Museum D'Orsay, hay bảo tàng Lourve, hay Nhà thờ Đức Bà, rồi tháp rồi Khải Hoàn Môn... đại loại thế. Những cái này quen rồi, tôi không kể lại nữa.


   Giờ, tôi muốn kể với các bạn, tôi ngửi được gì ở Paris?


   ( to be continue ... )


   Note: Tất cả hình ảnh của Paris đều là ảnh được chụp từ điện thoại của người viết.

No comments:

Post a Comment