Sunday, March 13, 2016

... Xếp hàng kiểu Nhật ...



   Người Nhật nổi tiếng bởi tính kỉ luật. Điều này ai cũng biết. Tuy nhiên, hôm nay tôi vẫn muốn chia sẻ với bạn một câu chuyện nhỏ, kể về tính cách giản dị và chuẩn mực ấy của người Nhật, thông qua một hành động tưởng chừng vô cùng dễ dàng, nhưng không phải ở đâu người ta cũng làm được, đó là xếp hàng.


   Trong bài viết Đến nước Anh, nghe "Thank you so much" , tôi có than phiền về tình trạng lộn xộn của một bộ phận người Việt. Họ, những người trưởng thành, nhưng ý thức vẫn còn ngây ngô quá, đi đâu làm gì cũng chăm chăm sống kiểu cơ hội, len lỏi chen lấn sao cho được việc mình, mặc kệ mọi người xung quanh. Cái thói lộn xộn vô kỉ luật kiểu ấy, tôi không thể chấp nhận. Trong đầu tôi luôn mông lung câu hỏi, tại sao người Việt mình, kể cả những người trẻ, mới học hết cấp hai, cấp ba, thậm chí là những người có bằng cấp này kia...lại không biết xếp hàng?


   Và giờ là câu trả lời.


   Quay lại Nhật, điểm đến yêu thích của tác giả. Tôi hay lang thang các khu mua sắm ở Nhật. Thích thú khi vô tình tìm thấy một của hàng Daiso. Daiso, nhà mình hay gọi là cửa hàng 100Yên, bán đủ thứ thập cẩm trên trời dưới đất, hay ho lắm. Tôi như bị nghiện Daiso. Mà kể ra, không nghiện mới lạ. Mỗi một cửa hàng Daiso lại có một vài sản phẩm là lạ khác biệt. Thành ra, cứ thấy 100Yên là vào, vì tôi biết thế nào tôi cũng mua được thứ gì đấy. Đến lúc tính tiền, tôi xếp hàng đúng kiểu người Nhật: ngay ngắn hàng nào ra hàng nấy. Biển chỉ dẫn rõ ràng Lối Vào màu xanh. Người ta chỉ cần quan sát và làm theo. Đến lượt tính tiền của tôi, bỗng đâu xuất hiện một cậu bé Nhật lanh lợi, tầm 4 tuổi. Cậu chạy "ngược chiều". Chắc do háo hức vì tìm được món đồ chơi vừa rẻ vừa ưng ý, nên cậu không để ý, đâm vào Lối Ra. Tôi vui vẻ, vì thấy đó là trẻ con, nên có ý nhường, nói cô bán hàng cứ tính tiền cho em bé trước. Cô bán hàng tươi cười ra hiệu hiểu ý tôi, rồi nhất quyết..."Không!". Cô ra hiệu chàng trai 4 tuổi phải biết phân biệt màu xanh màu đỏ, biết đi đúng chiều, và biết xếp hàng. Cậu bé giờ mới nhận ra mình phạm lỗi gì, ngượng ngịu xin lỗi người bán hàng, ngại ngùng nhìn tôi, rồi chậm rãi bước ra phía sau người đến trước.




   Câu chuyện ngắn gọn chỉ có vậy lại làm tôi vừa ngỡ ngàng vừa thích thú cả một buổi. Lâu nay, chúng ta vẫn coi trẻ nhỏ là...trẻ nhỏ, nên mặc sức ừ hữ cho qua mọi chuyện. Chúng ta quên mất rằng trẻ em cực thông minh, học mọi thứ rất chóng vánh.


   Quay về Việt Nam, đi xem phim đi mua sắm hay bắt gặp cảnh chen chúc lộn xộn, tôi không tự hỏi tại sao nữa, bởi tôi đã có câu trả lời. Lỗi một phần là từ phía chúng ta. Chúng ta trách các bạn trẻ "hung dữ" chen ngang mà quên mất rằng các bạn từng là trẻ nhỏ. Khi bạn là trẻ nhỏ, người lớn luôn quá mức yêu chiều bạn. Bạn không cần xếp hàng, bạn được phép chen ngang, ai cũng nhường nhịn bạn, bạn luôn được dỗ dành, khi bạn ngã đã có người đánh vào nền đất vì nền đất làm bạn ngã... Vô cùng nhiều những "ưu đãi" đó đã biết chúng ta thành nhiều người luôn coi mình là nhất, không cần phải xếp hàng. Biết được nguyên nhân, tôi thấy nhẹ lòng hẳn. Sang Nhật, tôi vẫn nghiện Daiso, một phần vì các món đồ đúng nghĩa ngon-bổ-rẻ, một phần khác, vừa miễn phí lại vừa vô giá, đó là tôi được quan sát kĩ hơn cách người Nhật tiến lên và làm cả thế giới phải ngả mũ kính phục, chỉ bởi hành động biết xếp hàng.

No comments:

Post a Comment